hợp đồng tình yêu - ký thêm trọn đời

Chương 8: Phá Vỡ Tường Lửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự cố "xem sao" bị bắt gặp đã khiến cho Khoa và Phương Anh trở thành tâm điểm trêu chọc của cả gia đình trong ngày hôm sau. Nhưng nó cũng khiến cho ông nội Trần Vĩnh vô cùng hài lòng. Ông tin rằng, kế hoạch của mình đã thành công.

Nhưng "vị đạo diễn" này vẫn chưa muốn dừng lại. Ông quyết định phải thêm một chút "gia vị" để thúc đẩy "cặp đôi" tiến thêm một bước nữa.

Khi họ chuẩn bị trả phòng để về lại Sài Gòn, người quản lý resort đã đến gặp họ với vẻ mặt đầy áy náy.

"Thưa Trần tổng, thưa cô Phương Anh, thật sự xin lỗi hai vị. Do có sự nhầm lẫn trong hệ thống đặt phòng, nên căn phòng suite mà hai vị đang ở đã bị trùng với một vị khách VIP khác. Hiện tại resort đã hết phòng. Để đền bù, chúng tôi đã sắp xếp cho hai vị một căn bungalow riêng biệt ven biển, vô cùng lãng mạn. Chỉ có điều... nó chỉ có một phòng ngủ ạ."

Phương Anh và Khoa nhìn nhau, cả hai đều biết đây chắc chắn là "âm mưu" của ông nội.

"Thôi được rồi," Khoa thở dài, anh biết không thể từ chối. "Vậy làm phiền anh."

Thế là, họ bất đắc dĩ phải "sống thử" trong một căn bungalow chỉ có một phòng ngủ.

Không gian bên trong vô cùng sang trọng và lãng mạn. Giường ngủ được rải đầy hoa hồng, có cả sâm banh và nến thơm. Mọi thứ đều được sắp đặt một cách hoàn hảo cho một đêm tân hôn.

Nhưng đối với hai nhân vật chính, nó lại vô cùng ngột ngạt và căng thẳng.

"Anh... anh ngủ trên sofa nhé," Khoa nói, cố gắng tỏ ra thật ga lăng.

"Được," Phương Anh cũng vội gật đầu.

Nhưng khi đêm xuống, sự ngượng ngùng càng tăng lên. Họ ở trong cùng một không gian, có thể nghe thấy cả tiếng thở của đối phương. Bức tường "hợp đồng" giữa họ dường như đang trở nên quá mỏng manh.

Phương Anh không ngủ được. Cô ra ngoài ban công ngồi, nhìn ra biển đêm. Khoa thấy vậy cũng đi ra theo.

"Em không ngủ được à?"

"Vâng. Em... đang suy nghĩ."

Họ lại im lặng, lắng nghe tiếng sóng.

"Khoa à," cô đột nhiên gọi tên anh, không có chức danh. "Em hỏi anh một chuyện được không?"

"Được."

"Tại sao anh lại sống một mình lâu như vậy? Một người như anh, chắc chắn không thiếu người theo đuổi."

Khoa im lặng một lúc lâu. Anh nhìn ra biển, ánh mắt xa xăm. "Bởi vì tôi sợ," anh nói, giọng anh khàn đi. "Tôi sợ những thứ mà tôi không thể kiểm soát, không thể lập trình được. Tình cảm là một trong số đó. Bố mẹ tôi... họ đã từng rất yêu nhau. Nhưng rồi họ lại làm tổn thương nhau, cũng vì hai chữ tình yêu. Tôi đã chứng kiến điều đó. Tôi không muốn đi vào vết xe đổ đó."

Lần đầu tiên, anh kể cho cô nghe về quá khứ, về nỗi sợ hãi sâu kín của mình. Lớp vỏ bọc của một vị CEO băng giá đã hoàn toàn được gỡ bỏ.

"Em cũng vậy," Phương Anh thì thầm. "Em cũng sợ. Em sợ bị phản bội, sợ bị bỏ rơi. Em sợ rằng những gì đang diễn ra, chỉ là một vai diễn quá nhập tâm của em mà thôi."

Họ đã bộc bạch hết những nỗi sợ của mình. Bức tường cuối cùng giữa họ đã sụp đổ.

Khoa quay sang, anh nhìn sâu vào mắt cô. "Những gì tôi cảm nhận được bây giờ, Phương Anh à. Nó không có trong bất kỳ bản kế hoạch nào của tôi cả. Nó là một 'lỗi logic'. Một lỗi mà tôi không muốn sửa."

Anh từ từ cúi xuống. Lần này, không có dì Ba, không có sự phá đám nào cả. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nụ hôn này không còn sự ngượng ngùng, không còn sự thăm dò. Nó nồng nàn, mãnh liệt và đầy những cảm xúc bị dồn nén. Cô cũng nhiệt tình đáp lại.

Anh bế cô lên, đưa cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống chiếc giường được rải đầy hoa hồng. Đêm đó, họ không còn là đối tác, không còn là diễn viên. Họ là một người đàn ông và một người phụ nữ, đang yêu nhau.

Cuộc ân ái của họ là một sự hòa quyện trọn vẹn. Lần đầu tiên, nó không phải là một "tai nạn" hay một sự bồng bột. Nó là một sự lựa chọn có ý thức của cả hai. Lựa chọn phá vỡ "tường lửa" của bản hợp đồng, lựa chọn đối mặt với những cảm xúc thật của chính mình.

Khi họ nằm đó, trong vòng tay của nhau, Phương Anh nhìn bản hợp đồng mà cô đã vô tình để trên bàn. Nó giờ đây chỉ còn là một tờ giấy vô nghĩa.

"Khoa này," cô nói. "Hình như chúng ta... đã vi phạm hợp đồng rồi."

Khoa mỉm cười, anh hôn lên trán cô. "Không sao. Vi phạm thì phải chịu phạt."

"Phạt gì cơ?"

"Phạt... phải ký thêm một hợp đồng khác," anh thì thầm vào tai cô. "Một hợp đồng có thời hạn là trọn đời."



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×