hợp đồng tình yêu - ký thêm trọn đời

Chương 9: Nâng Cấp Hệ Điều Hành Tình Yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau đêm "phá vỡ hợp đồng" ở Hồ Tràm, không khí trong căn bungalow vừa ngọt ngào vừa vô cùng ngượng ngùng.

Linh San tỉnh dậy trước. Cô thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay của Khoa, đầu gối lên lồng ngực rắn chắc của anh. Gương mặt anh lúc ngủ trông thật bình yên, không còn vẻ cau có hay lạnh lùng thường ngày. Cô bất giác mỉm cười, đưa tay lên khẽ chạm vào vết sẹo mờ trên má anh.

Đúng lúc đó, Khoa mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều đỏ mặt, vội vàng quay đi.

"Chào... chào buổi sáng," Linh San lắp bắp, cô vội vàng ngồi dậy, kéo chăn che kín người.

"Chào buổi sáng," Khoa cũng đáp lại, giọng có chút khàn khàn. Anh ngồi dậy, gãi đầu một cách lúng túng. "Tôi... à không, anh... Anh sẽ đi tắm trước."

Anh vội vàng bước vào phòng tắm, để lại Linh San một mình với mớ cảm xúc hỗn loạn. Họ bây giờ là gì của nhau? Người yêu? Hay vẫn là đối tác hợp đồng đã lỡ "đi quá giới hạn"?

Khi Khoa bước ra, sự ngượng ngùng vẫn còn đó. Họ phải đối mặt với con voi ma mút trong phòng: bản hợp đồng.

"Chúng ta..." Khoa lên tiếng trước. "Cần phải nói chuyện về bản hợp đồng."

"Vâng," Linh San gật đầu, tim đập thình thịch.

Họ ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, ở giữa là bản hợp đồng hôn nhân giờ đây trông thật trớ trêu.

"Dựa trên các sự kiện đã diễn ra," Khoa bắt đầu, anh lại quay về với phong cách "phân tích dữ liệu" của mình. "Điều khoản 3, Khoản 7, quy định về việc 'không phát sinh tình cảm thật' và 'không có quan hệ thể xác' đã bị vi phạm nghiêm trọng."

Linh San nghe mà vừa buồn cười vừa có chút giận dỗi. "Vậy bây giờ sao? Anh định phạt em à?"

"Không," Khoa lắc đầu, vẻ mặt anh rất nghiêm túc. "Anh nghĩ, chúng ta cần phải 'nâng cấp' lại bản hợp đồng này."

Anh cầm lấy cây bút, lật đến những trang quy định khô khan. Anh gạch một đường dứt khoát vào điều khoản "Không được có tình cảm thật".

"Điều khoản này đã lỗi thời. Đề nghị xóa bỏ."

Rồi anh lật đến điều khoản về "không gian riêng tư". Anh lại gạch đi. "Điều khoản này... không còn cần thiết nữa."

Cuối cùng, anh lật đến trang về quyền lợi tài chính, nơi ghi rõ số tiền năm tỷ mà cô sẽ nhận được. Anh nhìn cô. "Khoản này, em nghĩ sao?"

"Em không cần nó nữa," Linh San nói, giọng kiên định. "Em không muốn tình cảm của chúng ta bị ràng buộc bởi tiền bạc."

"Nhưng anh muốn lo cho em và gia đình em," Khoa nói. "Đó không còn là nghĩa vụ trong hợp đồng nữa. Đó là trách nhiệm của một người bạn trai."

Cuối cùng, họ cùng nhau "soạn thảo" lại bản hợp đồng. Họ xé bỏ những điều khoản cũ, và viết vào đó những "điều khoản" mới bằng tay.

"Điều 1: Bên A (Khoa) có nghĩa vụ phải học cách nói những lời ngọt ngào ít nhất một lần một ngày." "Điều 2: Bên B (Phương Anh) phải tôn trọng lịch trình làm việc của Bên A, không được tự ý thay đổi nhạc chuông báo thức." "Điều 3: Cả hai bên cam kết sẽ cùng nhau đối mặt và 'debug' mọi vấn đề phát sinh trong mối quan hệ."

Bản hợp đồng hôn nhân lạnh lẽo đã biến thành một bản cam kết tình yêu đầy đáng yêu và hài hước.

"Vậy còn chuyện ông nội thì sao?" Linh San hỏi. "Chúng ta có nên nói cho ông biết sự thật không?"

Khoa suy nghĩ một lúc. "Anh nghĩ là chưa nên. Cứ để ông nghĩ rằng kế hoạch của ông đã thành công mỹ mãn. Bí mật mới của chúng ta, không phải là giả vờ yêu nhau, mà là chúng ta đã từng giả vờ."

Họ cùng bật cười. Mọi gánh nặng đã được trút bỏ.

Trên đường về Sài Gòn, không khí đã hoàn toàn khác. Họ nói cười vui vẻ. Anh chủ động nắm tay cô.

Tối hôm đó, Khoa quyết định thực hiện "nghĩa vụ" của một người bạn trai. Anh "lên lịch" cho buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của họ.

Anh không đưa cô đến một nhà hàng sang trọng hay một rạp chiếu phim lãng mạn. Anh đưa cô đến Đài thiên văn thành phố.

Giữa không gian tĩnh lặng, dưới bầu trời đầy sao được chiếu lên mái vòm khổng lồ, anh nắm tay cô, bắt đầu bài "thuyết trình" của mình.

"Em thấy ngôi sao kia không? Đó là sao Thiên Lang. Năng lượng mà nó tỏa ra, sau khi di chuyển qua một khoảng cách 8.6 năm ánh sáng, mới đến được mắt chúng ta. Giống như cách mà cảm xúc của anh, sau một thời gian dài bị 'delay' bởi hệ thống logic, cuối cùng cũng đã đến được với em."

Phương Anh nhìn anh. Lời tỏ tình của một lập trình viên, dù có khô khan và đầy thuật ngữ, lại là lời tỏ tình chân thành và ngọt ngào nhất mà cô từng được nghe. Cô nhón chân, hôn nhẹ lên môi anh.

"Tín hiệu đã nhận được. Tốc độ xử lý: 0.1 giây. Phản hồi: Rất tích cực."

Họ cùng nhau mỉm cười. "Hệ điều hành tình yêu" của họ, tuy có chút khác người, nhưng đã chính thức được nâng cấp lên một phiên bản mới, ổn định và ngọt ngào hơn rất nhiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×