Khả Vy trở về căn hộ áp mái ngay sau khi rời Tầng 99. Cô đặt tập tài liệu Dự án Phoenix lên chiếc bàn ăn bằng đá cẩm thạch trắng, biến khu vực này thành văn phòng làm việc tạm thời của mình. Dù đã có quyền lực mới, cô vẫn giữ nguyên thói quen làm việc chăm chỉ, cố gắng lặn sâu vào thế giới phức tạp của các công ty vỏ bọc offshore tại Quần đảo Cayman.
Ánh đèn chùm pha lê phản chiếu lấp lánh trên mặt bàn, nhưng Khả Vy không cảm nhận được vẻ đẹp của sự xa hoa đó. Cô chỉ cảm thấy sự cô độc. Căn hộ này quá lớn, quá im lặng, thiếu vắng hơi ấm của một ngôi nhà thực sự. Mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường đều nghe rõ ràng, nhắc nhở cô về thời gian cô phải sống trong vai trò giả tạo này.
Đêm dần buông. Khả Vy đã làm việc suốt bốn giờ, hoàn thành việc xây dựng sơ đồ các mối quan hệ sở hữu chéo của Ngân hàng Độc Lập. Cô cảm thấy mệt mỏi nhưng thỏa mãn. Công việc luôn là liều thuốc an thần tốt nhất cho cô.
Khoảng mười một giờ đêm, cô nghe thấy tiếng cửa chính mở ra. Đó là Lâm Thiên Vũ. Hội đồng quản trị đã kết thúc cuộc họp.
Anh bước vào phòng khách, không hề nhìn thấy Khả Vy đang ngồi khuất sau quầy bar. Anh mặc nguyên bộ suit xám bạc từ sáng, nhưng áo vest đã được cởi ra, chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng hơi nhăn nhúm. Cà vạt bị nới lỏng, thả tự do quanh cổ. Mái tóc đen hơi rối. Đó là một hình ảnh rất khác so với vị Tổng Giám đốc hoàn hảo, lạnh lùng trên Tầng 99. Anh trông mệt mỏi, và sự căng thẳng dường như đã đè nặng lên bờ vai rộng của anh.
Anh tiến thẳng đến tủ rượu, không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ thành phố rọi vào. Anh mở chai rượu mạnh, dường như không quan tâm đến ly, định rót thẳng.
Khả Vy, vốn định im lặng, lại không thể chịu nổi.
"Tổng Giám đốc Lâm," cô gọi, giọng cô hơi nhỏ.
Lâm Thiên Vũ khựng lại. Anh quay người, vẻ mặt bất ngờ thoáng qua đôi mắt hổ phách, sau đó nhanh chóng trở lại sự lạnh lùng.
"Cô vẫn chưa ngủ?" Anh hỏi, giọng anh khàn hơn một chút so với bình thường.
"Tôi đang làm nốt công việc của Dự án Phoenix," Khả Vy đáp, khẽ gập máy tính lại. Cô đứng dậy và bước ra. "Ngài đang rất căng thẳng. Uống trực tiếp rượu mạnh như thế không giúp được đâu. Nó chỉ làm tăng adrenaline tạm thời."
Lâm Thiên Vũ nhíu mày, nhìn cô như thể cô là một phần mềm lỗi. "Đây là căn hộ của tôi. Tôi muốn uống thế nào là quyền của tôi. Cô nên nhớ rõ giới hạn của một 'vợ hợp đồng'."
Khả Vy không lùi bước, dù cô cảm nhận được sự nguy hiểm trong giọng điệu của anh. Cô bước đến tủ lạnh, lấy ra một chai nước lọc và một viên thuốc giảm đau đơn giản.
"Theo tôi biết," Khả Vy nói, giọng điệu hoàn toàn thực tế, "người đứng đầu Vĩnh Phong không được phép có bất kỳ sự suy yếu nào, dù là nhỏ nhất. Nếu sáng mai ngài đau đầu, hiệu suất làm việc của Vĩnh Phong sẽ giảm. Đây là vấn đề rủi ro chiến lược, không phải vấn đề cá nhân."
Cô đặt viên thuốc và cốc nước lên quầy bar. "Uống thứ này trước. Nếu ngài muốn rượu, hãy dùng một ly nhỏ thôi, kèm đá và chanh. Giúp giãn cơ tốt hơn."
Khả Vy lùi lại ngay lập tức, trở về chiếc bàn làm việc của mình, hành động dứt khoát như thể nhiệm vụ của cô đã hoàn thành. Cô không chờ đợi lời cảm ơn hay sự cho phép. Cô chỉ đơn thuần là giải quyết một "vấn đề rủi ro".
Lâm Thiên Vũ đứng yên. Anh nhìn viên thuốc, cốc nước, và sau đó nhìn Khả Vy đang tập trung vào màn hình máy tính. Cô gái này... Cô ấy luôn có cách đặt mọi vấn đề vào khuôn khổ công việc, khiến anh không thể phản bác.
Sau một lúc im lặng, anh miễn cưỡng làm theo. Anh uống thuốc, sau đó rót một chút rượu mạnh, thêm đá và chanh theo đúng lời cô nói.
"Hội đồng đã chấp thuận chiến lược M&A mới. Ông Minh đã bị gạt khỏi vai trò chủ đạo," Lâm Thiên Vũ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Khả Vy ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sự quan tâm. "Đó là một chiến thắng lớn, Tổng Giám đốc Lâm."
"Đó mới chỉ là hiệp một," anh đáp, giọng anh trầm hơn. "Ông Minh là một người xảo quyệt. Ông ta không chấp nhận bị gạt ra ngoài dễ dàng. Và ông ta sẽ nhắm vào cô."
"Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho điều đó. Tôi không sợ bị nhắm vào, miễn là tôi có đủ thông tin để bảo vệ mình."
Lâm Thiên Vũ dựa người vào quầy bar, ánh mắt lướt qua Khả Vy. "Cô thực sự không sợ à?"
"Sợ chứ. Nhưng sự sợ hãi đó bị áp đảo bởi trách nhiệm," Khả Vy trả lời thành thật. "Trách nhiệm phải trả món nợ cho mẹ tôi. Nó lớn hơn bất cứ sự đe dọa nào trong văn phòng."
Khả Vy nhận ra mình đã nói quá nhiều. Cô cúi xuống màn hình, cảm thấy hơi hối hận vì đã để lộ sự yếu đuối của mình.
Lâm Thiên Vũ im lặng một lúc.
"Tố Vy đã liên hệ với thư ký của tôi," anh nói. "Cô ta biết cô ở đây. Cô ta đang tìm cách tiếp cận cô, có thể là để mua chuộc, hoặc đe dọa."
"Tôi sẽ không bán đứng Vĩnh Phong, và càng không bán đứng bản thân tôi, Tổng Giám đốc Lâm," Khả Vy ngẩng đầu, ánh mắt kiên định. "Cô ta không có thứ gì có thể mua được tôi, ngoài sự tự do. Và tôi sẽ có được nó sau sáu tháng."
Lâm Thiên Vũ bật cười. Đó là một tiếng cười rất nhỏ, gần như là một tiếng thở dài, nhưng Khả Vy chưa bao giờ nghe thấy nó trước đây.
"Cô thực sự là một giao dịch thú vị, Khả Vy. Sự trung thành của cô chỉ nằm ở hợp đồng và tiền bạc. Điều đó khiến cô trở nên đáng tin cậy nhất trong Vĩnh Phong."
Anh uống một ngụm rượu. "Tối nay, cô không cần phải làm việc quá sức. Hội đồng có thể tạo ra nhiều rắc rối hơn cô nghĩ. Họ sẽ không chỉ đấu đá trên thương trường, mà còn tấn công vào đời tư của tôi."
"Tôi hiểu. Đó là lý do tôi ở đây," Khả Vy nói.
"Nhưng không ai nên làm việc đến kiệt sức," Lâm Thiên Vũ bất chợt nói, giọng anh mang một chút mệnh lệnh mềm mỏng. "Ngày mai chúng ta sẽ phải đối mặt với một loạt cuộc phỏng vấn chung. Đi ngủ đi, Khả Vy. Bảo vệ sức khỏe của cô cũng là một phần của hợp đồng."
Khả Vy ngạc nhiên trước lời quan tâm này, dù nó được ngụy trang dưới vỏ bọc công việc. Cô cảm thấy một sự ấm áp nho nhỏ len lỏi qua lớp phòng thủ của mình.
"Vâng, Tổng Giám đốc Lâm. Chúc ngài ngủ ngon."
Khả Vy thu dọn tài liệu và bước vào phòng ngủ của mình. Cô tựa lưng vào cánh cửa, trái tim đập nhanh hơn bình thường. Cô đã nhìn thấy một khía cạnh khác của Lâm Thiên Vũ, không phải là 'Kẻ khiếm khuyết cảm xúc,' mà là một người đàn ông mệt mỏi dưới sức nặng của đế chế, một người biết ơn sự trợ giúp thực tế, dù không bày tỏ ra.
Và anh đã cười. Dù chỉ là một nụ cười thoáng qua, nhưng nó đã làm rạn nứt lớp vỏ sắt mà anh đã xây dựng xung quanh mình.
Khả Vy biết, mối quan hệ này sẽ không thể giữ mãi sự lạnh lùng và chuyên nghiệp như hợp đồng quy định. Sự hiểu biết và tôn trọng lẫn nhau đã bắt đầu hình thành, một loại tình cảm đồng minh hiếm có, và điều đó còn nguy hiểm hơn bất kỳ sự lãng mạn lãng xẹt nào trong giới tổng tài. Cô ngủ thiếp đi với hình ảnh Lâm Thiên Vũ đứng một mình trong bóng tối, tay cầm ly rượu và viên thuốc giảm đau. Cô biết, cô và anh đang đứng chung chiến tuyến, ít nhất là trong sáu tháng này.