hợp đồng tình yêu vĩnh phong

Chương 5: Ánh Đèn Sân Khấu: Giả Vờ Thân Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, căng thẳng bao trùm căn hộ áp mái không phải vì Dự án Phoenix, mà vì loạt phỏng vấn chung được sắp xếp khẩn cấp. Mộng Điệp đến từ rất sớm, mang theo một tập kịch bản chi tiết.

"Phu nhân An, đây là hồ sơ về các câu hỏi thường gặp, câu trả lời tiêu chuẩn và kịch bản chi tiết về 'câu chuyện tình yêu' của ngài Tổng Giám đốc và cô," Mộng Điệp nói, giọng cô không thay đổi, nhưng lần này ánh mắt có phần thận trọng. "Hãy học thuộc. Nhất là phần về lần gặp đầu tiên tại Diễn đàn Kinh tế Châu Á, nơi cô đã 'dũng cảm' chất vấn Tổng Giám đốc về chiến lược đầu tư của ông ấy. Chi tiết này tạo nên hình tượng 'tình yêu sét đánh' dựa trên trí tuệ."

Khả Vy nhận tập hồ sơ. Sự chuyên nghiệp của Vĩnh Phong trong việc dàn dựng một vở kịch tình yêu khiến cô thấy rợn người. Cô nhận ra, trong giới thượng lưu này, mọi thứ đều là sản phẩm, kể cả cảm xúc.

Lâm Thiên Vũ xuất hiện. Anh mặc một bộ vest ba mảnh màu than chì, cà vạt được thắt hoàn hảo, và sự lạnh lùng thường thấy được thay bằng một vẻ "quyến rũ công khai" mà Khả Vy chưa từng thấy.

"Tôi sẽ phụ trách phần chiến lược kinh doanh," Lâm Thiên Vũ nói, nhìn Khả Vy qua gương. "Cô phụ trách phần cảm xúc. Hãy nhớ, Khả Vy. Sự thân mật phải là chân thật, nhưng khoảng cách vẫn phải là an toàn."

"Tôi hiểu. Giới hạn của hợp đồng," Khả Vy đáp.

"Không chỉ là giới hạn hợp đồng," Lâm Thiên Vũ tiến lại gần, đặt tay lên vai cô, một hành động hoàn toàn mang tính chất diễn tập. Cô cảm thấy sự ấm áp truyền qua lớp vải mỏng. "Nó là giới hạn của an toàn. Cô không thể yêu tôi, và tôi không thể yêu cô. Buổi phỏng vấn này là một phép thử. Nếu chúng ta thất bại trong việc khiến công chúng tin tưởng, Hội đồng quản trị sẽ bắt đầu nghi ngờ hợp đồng này, và Dự án Phoenix sẽ gặp nguy."

Khả Vy hít một hơi sâu. "Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Phòng phỏng vấn được tổ chức tại một studio độc quyền, được trang trí lãng mạn quá mức cần thiết, với hoa hồng trắng và ánh sáng mềm mại. Hai chiếc ghế sofa đơn sang trọng được đặt đối diện với nhau. Khả Vy và Lâm Thiên Vũ ngồi xuống, ngay lập tức bị hàng chục máy quay và phóng viên bao vây.

Người phỏng vấn là một nhân vật truyền hình nổi tiếng, người có khả năng khơi gợi những cảm xúc sâu kín nhất.

"Chào mừng Tổng Giám đốc Lâm và cô An Khả Vy. Lần đầu tiên các bạn xuất hiện công khai như một cặp đôi. Điều đầu tiên tôi muốn hỏi, đó là sự khác biệt giữa An Khả Vy – chuyên viên tài chính sắc sảo, và An Khả Vy – người phụ nữ bên cạnh Lâm Thiên Vũ?"

Khả Vy mỉm cười, nụ cười đã được tập luyện kỹ lưỡng, chân thành và hơi bẽn lẽn.

"Tôi không nghĩ có sự khác biệt lớn," Khả Vy nói, cố gắng tìm kiếm Lâm Thiên Vũ bằng ánh mắt, đúng như kịch bản. "Ở Vĩnh Phong, tôi tìm kiếm sự tăng trưởng. Trong cuộc sống, tôi tìm kiếm sự cân bằng. Thiên Vũ, với tư cách là một đối tác, mang lại cho tôi cả hai điều đó."

Lâm Thiên Vũ, người thường xuyên trả lời các câu hỏi kinh doanh bằng một giọng điệu lạnh lùng, lúc này nhìn Khả Vy với ánh mắt trìu mến giả tạo.

"Khả Vy là người duy nhất ở Vĩnh Phong dám chỉ ra lỗi sai của tôi trong báo cáo kinh doanh. Đó là điều đã thu hút tôi ngay từ đầu. Cô ấy không bao giờ sợ hãi," anh nói.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi người phỏng vấn đề cập đến một chủ đề nhạy cảm.

"Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng, với địa vị của Tổng Giám đốc Lâm, ngài sẽ chọn một thiên kim tiểu thư hoặc một ngôi sao giải trí. Và chúng tôi nhận thấy, có một nhân vật đã công khai theo đuổi ngài suốt thời gian qua... đó là cô Tố Vy."

Sự căng thẳng đột ngột dâng cao. Khả Vy cảm thấy bàn tay mình lạnh đi. Đây không có trong kịch bản.

Người phỏng vấn quay sang Khả Vy. "Cô Khả Vy, cô có lo lắng về sự xuất hiện của một đối thủ như cô Tố Vy không?"

Khả Vy biết cô phải trả lời một cách tự tin và dứt khoát. Nhưng ngay lúc cô định mở lời, Lâm Thiên Vũ bất ngờ có hành động nằm ngoài kịch bản.

Anh đặt bàn tay phải của mình lên đầu gối Khả Vy. Động chạm đó hoàn toàn bất ngờ và mạnh mẽ. Lòng bàn tay ấm áp của anh đặt trên lớp vải mỏng của váy cô.

"Tôi xin lỗi, nhưng đây là một câu hỏi quá dễ," Lâm Thiên Vũ cắt ngang, giọng anh trầm ổn, nhưng ánh mắt dán chặt vào Khả Vy. Anh không nhìn phóng viên, mà chỉ nhìn cô, tạo ra một khoảnh khắc riêng tư giữa chốn đông người.

"Trong kinh doanh, chúng tôi không bao giờ quan tâm đến những người theo đuổi không có thực lực. Trong tình yêu cũng vậy. Khả Vy không phải là một lựa chọn. Cô ấy là sự cần thiết. Cô ấy là người duy nhất có thể hiểu được sự phức tạp của công việc tôi và sự đơn giản mà tôi mong muốn trong cuộc sống cá nhân."

Anh siết nhẹ tay trên đầu gối cô, một sự trấn an vô thanh. "Cô ấy là người phụ nữ duy nhất có thể đứng cạnh tôi, không phải vì tiền của tôi, mà vì trí tuệ và sự kiên định của cô ấy. Mọi 'đối thủ' khác đều là tiếng ồn không đáng bận tâm."

Khả Vy cảm thấy má mình nóng lên. Cô nhìn vào mắt anh. Gần đến thế, cô thấy rõ sự mệt mỏi và sự tập trung mãnh liệt trong đôi mắt hổ phách của Lâm Thiên Vũ. Hành động này là để bảo vệ cô và để củng cố vai trò của cô, nhưng nó lại gần gũi và chân thành đến mức cô suýt quên mất đó là diễn xuất.

Khả Vy phải đáp lại. Cô đặt tay mình lên tay anh, nhẹ nhàng xoa ngón cái trên mu bàn tay anh. Hành động này cực kỳ nhỏ, nhưng dưới ánh đèn camera, nó có sức nặng ngàn cân.

"Thiên Vũ luôn là người bảo vệ những người của anh ấy," Khả Vy nói, giọng cô đầy ấm áp và kiên định. "Tôi không lo lắng về người khác, vì tôi biết vị trí của mình không dễ bị thay thế."

Phóng viên kinh ngạc. Màn tương tác này hoàn toàn đánh tan mọi nghi ngờ về một mối quan hệ công việc. Nó vừa kịch tính, vừa lãng mạn, lại vừa thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau.

"Nếu vậy," người phỏng vấn quay trở lại, cố gắng tìm kiếm điểm yếu khác. "Một câu hỏi riêng tư hơn. Các bạn đã sống chung trong căn hộ áp mái suốt một tuần nay. Điều gì khiến các bạn cảm thấy... khó khăn nhất khi chuyển sang sống chung?"

Khả Vy suýt bật cười. Khó khăn nhất là cố gắng không chạm vào nhau, cố gắng giữ nguyên ranh giới của hai phòng ngủ riêng biệt, và cố gắng quên đi sự hiện diện của người kia trong căn nhà quá lớn.

Lâm Thiên Vũ, nhận thấy Khả Vy hơi bối rối, lập tức chuyển sang chế độ bảo vệ. Anh khẽ nghiêng người về phía cô, cúi đầu xuống gần tai cô, như thể đang chia sẻ một bí mật thân mật.

"Sự khó khăn lớn nhất là lịch trình làm việc của Khả Vy," anh thì thầm, giọng đủ lớn để micro bắt được, tạo nên một sự thân mật giả tạo đáng kinh ngạc. "Cô ấy quá say mê công việc. Tôi phải liên tục nhắc nhở cô ấy đi ngủ sớm. Tôi đã phải đặt một quy tắc là sau mười một giờ đêm, máy tính của cô ấy phải đóng lại."

Khả Vy cảm thấy hơi thở nóng ấm của anh lướt qua tai. Làn da cô nổi da gà. Trong khoảnh khắc đó, cô quên mất hàng trăm camera đang chĩa vào mình. Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt chỉ cách anh vài inch.

"Và tôi đã cố gắng làm theo," Khả Vy đáp lại, giọng hơi run. Cô phải cố gắng hết sức để giữ nụ cười và sự bình tĩnh.

Buổi phỏng vấn kết thúc trong sự tán thưởng của giới truyền thông. Họ đã làm rất tốt. Họ đã bán thành công câu chuyện tình yêu trí tuệ, kiên định, và đầy bảo vệ.

Khi trở về căn hộ áp mái, sự im lặng trở nên nặng nề hơn. Khả Vy nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác vest.

"Chúng ta đã thành công," Khả Vy nói, giọng cô hơi khô khốc.

"Chúng ta đã thành công," Lâm Thiên Vũ lặp lại, anh cũng nới lỏng cà vạt. Anh bước đến quầy bar. "Phần trả lời về Tố Vy của tôi... tôi đã không báo trước."

"Nó rất hiệu quả," Khả Vy thừa nhận. "Nó đã đẩy lùi mọi nghi ngờ. Nhưng ngài không cần phải... thân mật như vậy."

"Đó là cần thiết," anh đáp, rót một ly nước lọc. "Ánh mắt của người phỏng vấn cho thấy họ muốn tìm ra sự yếu đuối. Và khi tôi chạm vào cô, cô đã phản ứng một cách tự nhiên. Sự lúng túng của cô khi đó... tạo nên sự chân thật."

Khả Vy cắn môi. "Tôi đã cố gắng diễn xuất."

"Không," Lâm Thiên Vũ nhìn thẳng vào cô, ánh mắt sắc bén. "Phản ứng của cô không phải là diễn xuất. Khả Vy, sau buổi phỏng vấn này, mọi người sẽ tin chúng ta là thật. Chúng ta phải chuẩn bị cho những 'bước leo thang' tiếp theo."

Anh đặt ly nước xuống, tiếng va chạm lạnh lẽo vang lên trong không gian yên tĩnh.

"Đêm nay, cô nên nghỉ ngơi. Ngày mai, Dự án Phoenix cần toàn bộ sự tập trung của cô. Và cô cần sẵn sàng cho một cuộc gọi bất ngờ từ Tố Vy. Cô ta sẽ không bỏ cuộc dễ dàng."

"Tôi biết. Cô ta đã thất bại khi nhắm vào ngài. Cô ta sẽ nhắm vào tôi," Khả Vy nói, trong lòng dâng lên một sự quyết tâm mới.

"Đừng quên, cô đang có tôi đứng sau lưng. Đây là một hợp đồng. Tôi sẽ bảo vệ 'tài sản' của tôi," Lâm Thiên Vũ nói, anh không hề cười, nhưng giọng nói lại mang một sự bảo đảm không thể chối cãi.

Khả Vy gật đầu. Cô không biết liệu sự bảo vệ này đến từ trách nhiệm kinh doanh hay một cảm xúc cá nhân nào đó. Nhưng cô thừa nhận, sự hiện diện của anh khiến cô an tâm hơn nhiều so với việc phải chiến đấu một mình. Họ chính thức bước vào giai đoạn thân mật giả, và Khả Vy nhận ra, giữ khoảng cách với người đàn ông này còn khó hơn việc đối phó với toàn bộ Hội đồng quản trị.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×