Sau khi Khả Vy dứt khoát xử lý Tố Vy, không khí tại Tầng 99 trở nên tĩnh lặng một cách đáng ngạc nhiên. Lâm Thiên Vũ tăng cường sự tin tưởng vào Khả Vy. Cô không còn chỉ là người phụ trách dự án, mà là người duy nhất được phép tiếp cận mọi thông tin tuyệt mật của Dự án Phoenix.
Vào thứ Năm, khi Khả Vy đang đối chiếu các báo cáo tài chính, Lâm Thiên Vũ bước vào phòng làm việc của cô, tay cầm một tập hồ sơ mỏng màu đen.
"Chúng ta cần phải đi," anh nói, không có lời giới thiệu.
"Đi đâu, thưa Tổng Giám đốc?"
"Singapore. Trong 24 giờ tới," Lâm Thiên Vũ trả lời, ánh mắt anh nhìn xa xăm, vẻ mặt căng thẳng. "Đội ngũ pháp lý ở đó đã tìm ra một lỗ hổng trong cấu trúc sở hữu của Ngân hàng Độc Lập, nhưng nó quá nhạy cảm. Chúng ta không thể thảo luận qua bất kỳ kênh điện tử nào, kể cả kênh đã được mã hóa. Chúng ta phải gặp họ trực tiếp để xem xét tài liệu gốc."
Khả Vy lập tức hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề. Đây là bước ngoặt quan trọng nhất của Dự án Phoenix.
"Tôi sẽ sắp xếp hành lý. Sáng mai khởi hành," Khả Vy nói, đứng dậy.
"Không cần," Lâm Thiên Vũ cắt lời. "Máy bay riêng của tôi sẽ cất cánh sau bốn tiếng nữa. Chỉ mang theo một túi xách nhỏ. Đây là chuyến đi tuyệt mật. Cô sẽ đi cùng tôi, trong vai trò cố vấn chiến lược và... vợ chưa cưới."
"Vợ chưa cưới?" Khả Vy nhíu mày. "Chúng ta chỉ gặp đội ngũ pháp lý."
"Chúng ta sẽ ở tại một khách sạn mà tôi tin tưởng. Nhưng vì lý do an ninh, và để tránh bất kỳ sơ suất nào về tin đồn, chúng ta cần phải xuất hiện như một cặp đôi. Điều đó khiến mọi người tin rằng cuộc họp này chỉ là một chuyến du lịch cuối tuần," anh giải thích, giọng anh không cho phép sự phản kháng. "Hãy báo cho Mộng Điệp, cô ấy sẽ chuẩn bị mọi thứ."
Chỉ trong vòng ba tiếng, Khả Vy đã có mặt tại sân bay riêng. Cô mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng thanh lịch, chuẩn bị cho một cuộc chiến tài chính chứ không phải một kỳ nghỉ.
Máy bay riêng của Lâm Thiên Vũ là một không gian sang trọng đến mức lố bịch, nhưng Lâm Thiên Vũ ngay lập tức biến nó thành một văn phòng bay. Anh ngồi đối diện cô, ánh đèn đọc sách tập trung vào những trang tài liệu. Khả Vy cũng nhanh chóng tham gia vào công việc.
Suốt hai giờ bay, họ không nói một lời nào về chuyện cá nhân. Họ chỉ trao đổi về các điều khoản, các con số và luật pháp. Sự ăn ý trong công việc của họ đã đạt đến mức hoàn hảo. Khả Vy chỉ cần nói một nửa câu, Lâm Thiên Vũ đã hiểu được ý cô muốn nhấn mạnh điểm nào.
"Nếu chúng ta tấn công vào điểm này, Ngân hàng Độc Lập sẽ không kịp trở tay," Khả Vy chỉ vào một điều khoản trong hợp đồng ủy thác.
"Đúng. Nhưng điều đó cũng mở ra một cánh cửa cho phản công. Họ có thể dùng thông tin này để công bố về việc tôi đang cố tình 'ép giá' thị trường," Lâm Thiên Vũ nói, rồi nhìn cô. "Giả định Khả Vy. Nếu cô là đối thủ, cô sẽ làm gì?"
Khả Vy nhắm mắt lại, vài giây sau cô mở mắt. "Tôi sẽ không phản công ngay lập tức. Tôi sẽ chờ. Và sau đó, tôi sẽ tung ra một thông tin cá nhân nào đó của ngài để phân tán sự chú ý của công chúng, trong khi bí mật sửa chữa lỗ hổng pháp lý."
Lâm Thiên Vũ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hổ phách chứa đựng một tia ngưỡng mộ. "Cô là một đối thủ đáng sợ, Khả Vy."
"Tôi phải là một đối tác đáng tin cậy hơn," cô đáp.
Cuộc thảo luận kết thúc khi máy bay hạ cánh tại Singapore. Cả hai rời khỏi máy bay, nhanh chóng di chuyển đến khách sạn St. Regis.
Đến nơi, Khả Vy ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Người quản lý khách sạn tiếp đón họ với sự kính trọng tuyệt đối, và khi dẫn họ lên phòng, ông ta nói: "Chúc Tổng Giám đốc và Phu nhân An có một buổi tối lãng mạn. Phòng Presidential Suite đã được chuẩn bị chu đáo."
Khả Vy và Lâm Thiên Vũ nhìn nhau. Phòng Presidential Suite chỉ có một phòng ngủ chính.
Ngay khi cánh cửa phòng Suite đóng lại, Khả Vy quay sang Lâm Thiên Vũ, ánh mắt đầy sự chất vấn.
"Phòng Suite?"
"Tôi đã đặt hai phòng riêng biệt thông qua Mộng Điệp," Lâm Thiên Vũ nói, anh lấy điện thoại ra, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ khó chịu. "Chắc chắn có sự nhầm lẫn... hoặc là sự can thiệp."
"Sự can thiệp," Khả Vy khẳng định. "Đây là cách Hội đồng quản trị hoặc Tố Vy cố gắng khiến chúng ta phải ở gần nhau, để tìm ra bằng chứng về mối quan hệ giả tạo của chúng ta."
Lâm Thiên Vũ gọi cho quản lý khách sạn, nhưng không có phòng nào khác được cung cấp, lấy lý do là khách sạn đã kín. Anh cúp máy, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
"Không thể hủy bỏ cuộc gặp mặt lúc 10 giờ sáng mai. Chúng ta phải ở lại đây," anh quyết định. "Cô có hai lựa chọn, Khả Vy. Ngủ trong phòng ngủ chính, hoặc ngủ trên sofa trong phòng khách. Tôi sẽ chọn phần còn lại."
Khả Vy nhìn căn phòng ngủ chính. Chiếc giường King Size được trang trí lộng lẫy, trải ga lụa trắng muốt. "Tôi không quen ngủ trên sofa," Khả Vy thẳng thắn. "Nhưng tôi cũng không thể ngủ chung giường với ngài."
"Tôi không yêu cầu cô ngủ chung giường," Lâm Thiên Vũ lạnh lùng đáp. "Sẽ có một ranh giới rõ ràng. Chúng ta phải làm việc đêm nay. Phòng ngủ chính có không gian làm việc rộng rãi hơn và an toàn hơn cho các tài liệu. Cô sẽ ngủ trên một nửa giường, và tôi sẽ ngủ trên nửa còn lại."
Khả Vy nhìn anh. Ánh mắt cô cảnh giác.
"Tôi không có lựa chọn nào khác, Khả Vy. Công việc phải được ưu tiên hàng đầu," Lâm Thiên Vũ nói, ánh mắt anh hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng điều đó không khiến Khả Vy thấy thoải mái hơn.
"Được rồi," Khả Vy miễn cưỡng đồng ý. "Nhưng ngài phải giữ khoảng cách tuyệt đối. Và tôi sẽ ngủ trong bộ đồ kín đáo nhất."
Họ nhanh chóng thay quần áo, và ngay lập tức biến phòng ngủ chính thành một trung tâm chỉ huy nhỏ. Họ trải các bản đồ sở hữu và các điều khoản pháp lý trên thảm trải sàn.
Lâm Thiên Vũ đã thay bộ vest bằng áo phông đen và quần nỉ xám đơn giản. Khả Vy cũng mặc một bộ đồ ngủ cotton dài tay. Sự giản dị này, kết hợp với sự gần gũi trong không gian riêng tư, khiến cô cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường.
Họ làm việc trong nhiều giờ. Sự hợp tác của họ đạt đến đỉnh điểm. Khả Vy có khả năng nhìn thấy các lỗ hổng chiến lược mà Lâm Thiên Vũ, dù là một thiên tài, đôi khi quá tập trung vào chi tiết mà bỏ sót.
Khoảng hai giờ sáng, Khả Vy nhận thấy Lâm Thiên Vũ bắt đầu mệt mỏi. Anh liên tục xoa thái dương, và giọng anh khàn đi.
"Ngài Lâm, chúng ta nên dừng lại," Khả Vy khẽ nói.
"Chỉ còn một điều khoản nữa. Điều khoản về phá vỡ hợp đồng. Chúng ta cần phải tìm ra cách vô hiệu hóa nó," anh kiên quyết.
Khả Vy không nói gì. Cô đứng dậy, đi vào bếp nhỏ trong phòng, làm một cốc nước chanh nóng và mang ra cho anh.
"Ngài cần caffein hoặc đồ ngọt. Nước chanh nóng sẽ giúp ngài tỉnh táo hơn một chút," cô đặt cốc nước trước mặt anh.
Lâm Thiên Vũ nhìn cốc nước. Anh nhận ra cô đã thêm một chút gừng tươi thái lát vào. Đây không phải là hành động của một đối tác kinh doanh, mà là sự chăm sóc của một người thân.
"Cảm ơn," anh nói, giọng anh nhẹ nhàng đến mức Khả Vy phải lắng nghe kỹ mới nghe được.
Anh nhấp một ngụm nước chanh, rồi dựa vào lưng ghế. Trong tích tắc, Khả Vy nhận ra anh đã ngủ thiếp đi. Đầu anh nghiêng về phía trước, ánh đèn bàn chiếu rọi khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét góc cạnh và sự mệt mỏi. Lớp phòng thủ lạnh lùng của anh đã hoàn toàn tan biến trong giấc ngủ.
Khả Vy đứng dậy. Cô lấy chiếc chăn mỏng từ cuối giường, nhẹ nhàng đắp lên người anh. Tay cô lướt qua vai anh, cô cảm nhận được sức nóng của cơ thể anh ngay cả qua lớp áo phông. Cô nhận ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở trạng thái hoàn toàn dễ bị tổn thương, không có Tầng 99, không có Vĩnh Phong, chỉ là một người đàn ông kiệt sức.
Cô quay lại bàn làm việc của mình, tiếp tục nghiên cứu điều khoản phá vỡ hợp đồng. Cô không thể ngủ được, không phải vì công việc, mà vì sự hiện diện của anh ở gần.
Khoảng 4 giờ sáng, Khả Vy tìm ra giải pháp pháp lý. Cô đứng dậy, định đánh thức Lâm Thiên Vũ. Nhưng ngay lúc cô cúi xuống, anh mở mắt.
Đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào cô, không có sự lạnh lùng hay chuyên nghiệp, chỉ có sự hỗn loạn và mờ mịt của một người vừa thức giấc. Khả Vy giật lùi lại, nhưng đã quá muộn. Khuôn mặt cô chỉ cách khuôn mặt anh vài centimet.
"Tìm thấy rồi sao?" anh hỏi, giọng anh trầm và khàn khàn vì giấc ngủ.
"Vâng. Điều khoản phá vỡ hợp đồng... có một kẽ hở pháp lý nhỏ," Khả Vy lắp bắp, tim cô đập thình thịch.
Lâm Thiên Vũ không đứng dậy. Anh chỉ giữ nguyên ánh mắt.
"Cô không cần phải... lo lắng về tôi," anh nói, giọng anh gần như là lời thì thầm. "Tôi biết cô đang cố gắng giữ khoảng cách. Nhưng Khả Vy... đôi khi, ranh giới của chúng ta rất dễ bị nhầm lẫn."
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tóc cô, gạt một lọn tóc rủ xuống khỏi trán Khả Vy. Hành động đó chỉ kéo dài một giây, nhưng nó là một sự phá vỡ quy tắc hoàn toàn.
"Bây giờ... đi ngủ đi. Cả hai chúng ta đều cần tỉnh táo cho cuộc họp sáng nay," anh nói, giọng anh đã lấy lại sự kiểm soát, nhưng Khả Vy biết, điều anh vừa làm không phải là một phần của diễn xuất.
Khả Vy gật đầu, cô cảm thấy toàn thân mình nóng bừng. Cô lùi lại, không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
"Vâng, Tổng Giám đốc Lâm."
Khả Vy nằm xuống giường, quay lưng lại với anh. Cô cảm nhận được Lâm Thiên Vũ cũng đã lên giường, nhưng anh giữ khoảng cách tuyệt đối. Chiếc giường lớn như thể chứa cả một đại dương. Nhưng Khả Vy biết, chỉ cần một con sóng nhỏ, đại dương đó sẽ tràn bờ.
Cô nhắm mắt lại. Trong bóng tối, cô thừa nhận với chính mình: Trái tim cô đã bắt đầu vượt qua giới hạn của hợp đồng. Chuyến công tác này, sự gần gũi này, không phải là phép thử cho Vĩnh Phong, mà là phép thử cho chính cảm xúc của cô.