hợp đồng tình yêu vĩnh phong

Chương 8: Kỷ Niệm Giả: Thân Mật Bất Chợt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai mươi bốn giờ sau chuyến công tác Singapore, không khí tại Vĩnh Phong rực rỡ một cách hiếm thấy. Dự án Phoenix đã được chốt. Với lỗ hổng pháp lý mà Khả Vy tìm ra, Vĩnh Phong đã thành công mua lại Ngân hàng Độc Lập, củng cố vị thế dẫn đầu thị trường tài chính khu vực.

Tại Tầng 99, Lâm Thiên Vũ đứng trước cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh, làm dịu đi sự lạnh lùng thường thấy.

"Chúng ta đã làm được, Khả Vy," anh nói, không quay lại. "Chủ tịch và Hội đồng quản trị đã phê duyệt. Phần thưởng của cô sẽ được chuyển vào tài khoản như thỏa thuận. Và khoản nợ của mẹ cô... tôi đã sắp xếp xử lý."

Khả Vy cảm thấy nhẹ nhõm đến nghẹt thở. Cả gánh nặng trên vai cô đã tan biến. "Cảm ơn, Tổng Giám đốc Lâm. Tôi đã hoàn thành phần công việc của mình."

"Vẫn chưa," Lâm Thiên Vũ quay lại, đôi mắt hổ phách nhìn cô đầy sâu sắc. "Mục đích ban đầu của hợp đồng là hai năm. Cô mới chỉ đi được hai tuần. Và bây giờ, khi Vĩnh Phong đã ổn định, sự chú ý sẽ chuyển sang mối quan hệ của chúng ta."

Anh bước đến bàn làm việc của cô, tay đặt xuống một chiếc hộp nhỏ bằng nhung.

"Mẹ tôi vừa gọi. Bà và bà nội yêu cầu một bữa tiệc thân mật để chính thức 'kỷ niệm một tháng đính hôn giả' của chúng ta, và giới thiệu cô với toàn bộ gia tộc Lâm," anh giải thích. "Họ muốn thấy sự chân thật. Cô phải đeo chiếc nhẫn này."

Khả Vy mở hộp. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương solitaire, đơn giản nhưng lộng lẫy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Nó... rất đắt tiền," cô thì thầm.

"Món đồ hợp đồng," Lâm Thiên Vũ đáp. "Chúng ta đã vượt qua rào cản kinh doanh. Bây giờ là rào cản cảm xúc. Sự kiện này là một cuộc kiểm tra nghiêm ngặt từ những người hiểu rõ tôi nhất."

Khả Vy nhìn anh. Ánh mắt cô vẫn còn lưu giữ hình ảnh anh ngủ gật trong căn phòng Suite, và cái chạm tay nhẹ nhàng, cảnh báo về ranh giới dễ bị nhầm lẫn.

"Tôi biết họ sẽ không dễ dàng tin tưởng. Đặc biệt là sau vụ Tố Vy," Khả Vy nói, cố gắng giữ giọng điệu chuyên nghiệp. "Họ sẽ tìm kiếm điểm yếu trong mối quan hệ của chúng ta. Tôi cần biết rõ hơn về những chi tiết cá nhân."

"Mộng Điệp sẽ cung cấp một bản chi tiết về gia đình tôi. Cô cần tập trung vào một điều," Lâm Thiên Vũ nói, anh tiến lại gần, cúi đầu xuống.

"Điều gì?"

"Họ sẽ kiểm tra xem cô có thực sự hiểu tôi không. Cô phải tỏ ra... thân mật hơn. Gần gũi hơn," anh nói, giọng anh trầm hơn. "Buổi tối hôm đó, chúng ta không còn là đối tác kinh doanh nữa. Chúng ta là một cặp đôi đang yêu."

Bữa tiệc diễn ra tại dinh thự cổ kính của gia tộc Lâm. Căn nhà được trang hoàng lộng lẫy, nhưng không khí lại nặng nề và trang trọng hơn bất kỳ cuộc họp Hội đồng quản trị nào.

Khả Vy, trong chiếc váy dạ hội màu xanh navy thanh lịch được Vĩnh Phong chuẩn bị, đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, đi bên cạnh Lâm Thiên Vũ. Chiếc váy được thiết kế để làm nổi bật sự thông minh, chứ không phải sự xa hoa.

Mẹ Lâm, bà Thục Quyên, một người phụ nữ quyền lực và tinh tế, nhìn Khả Vy bằng ánh mắt đánh giá.

"Khả Vy, con bé trông thật tuyệt. Cảm ơn con đã chăm sóc Thiên Vũ. Thằng bé dạo này trông có vẻ... mềm mỏng hơn," Bà Thục Quyên nói, nụ cười của bà không hề ấm áp.

"Dạ, đó là vinh dự của con, thưa bác," Khả Vy đáp. "Thiên Vũ là người chuyên nghiệp, và con chỉ là người hỗ trợ công việc. Khi công việc suôn sẻ, tự nhiên anh ấy sẽ thoải mái hơn."

Bà Thục Quyên không hài lòng với câu trả lời quá chuyên nghiệp này. "Ta không hỏi về công việc, con gái. Ta hỏi về tình cảm. Con có thấy nhớ Thiên Vũ khi thằng bé đi công tác không? Ta nghe nói cả hai đã có một chuyến đi 'lãng mạn' đến Singapore."

Khả Vy biết đây là bẫy. Cô phải sử dụng những gì đã học được từ đêm ở phòng Suite.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thiên Vũ, siết nhẹ lòng bàn tay anh. "Khi Thiên Vũ đi, con không chỉ nhớ anh ấy. Con nhớ cả sự rõ ràng và quyết đoán mà anh ấy mang lại cho cuộc sống của con. Anh ấy là người duy nhất giúp con thấy rằng mọi khó khăn đều có thể được giải quyết. Đó là sự lãng mạn theo cách của chúng con, thưa bác."

Lâm Thiên Vũ nhìn xuống Khả Vy, anh cảm thấy ngón tay cô siết chặt tay mình. Màn trình diễn này chân thật đến mức anh cũng gần như bị thuyết phục. Anh mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chỉ dành riêng cho cô.

"Mẹ, Khả Vy là đối tác tốt nhất của con, cả trong công việc và cuộc sống," anh khẳng định, khiến mọi người xung quanh đều phải chú ý.

Trong bữa tối, không khí càng lúc càng căng thẳng. Các thành viên trong gia đình thay phiên nhau "thăm dò" Khả Vy bằng những câu hỏi phức tạp, từ tài chính cá nhân đến quan điểm về tương lai của Vĩnh Phong. Khả Vy trả lời mọi thứ bằng sự thông minh và tự tin.

Nhưng bà nội Lâm, người có tiếng nói quyết định nhất, đã đưa ra câu hỏi cuối cùng và hiểm hóc nhất.

"Khả Vy, ta biết về quá khứ của cha con. Ta không đánh giá con, nhưng ta muốn biết, con nghĩ gì về sự thật và trách nhiệm? Đặc biệt khi gia đình Lâm luôn coi trọng danh dự hơn mọi thứ."

Cả phòng ăn trở nên im lặng. Đây là đòn tấn công cá nhân trực diện nhất. Đây là điểm yếu duy nhất mà Khả Vy cố gắng che giấu.

Khả Vy cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Cô hít một hơi sâu. Cô chuẩn bị trả lời một cách chân thành nhất.

"Thưa bà, con nghĩ rằng—"

"Bà nội," Lâm Thiên Vũ đột ngột ngắt lời cô, giọng anh lạnh lẽo và dứt khoát đến mức không thể tranh cãi. Anh đặt dao và nĩa xuống, tạo ra một tiếng va chạm nhẹ, nhưng âm thanh đó đủ mạnh để thu hút mọi sự chú ý.

"Chuyện đó không liên quan đến Khả Vy. Cô ấy là con gái của một người cha đã sai lầm. Cô ấy không phải là sự kéo dài của tội lỗi đó," Lâm Thiên Vũ nói, nắm lấy tay Khả Vy.

"Thiên Vũ, ta chỉ muốn hiểu—" Bà nội Lâm cố gắng biện minh.

"Không, bà nội. Con biết bà đang làm gì," Lâm Thiên Vũ cắt lời, ánh mắt anh đầy cảnh cáo. "Khả Vy là người duy nhất ở đây chấp nhận con người thật của con, không phải vì tiền bạc hay quyền lực. Cô ấy ở đây vì con, và vì chúng ta có chung một mục tiêu. Con biết quá khứ của cô ấy, con đã chấp nhận nó. Và nếu bà hoặc bất kỳ ai khác không thể chấp nhận cô ấy vì điều đó, thì họ không cần phải chấp nhận con."

Sự bảo vệ này là hoàn toàn bất ngờ và phi thường. Không ai trong gia đình Lâm từng thấy Lâm Thiên Vũ bảo vệ một ai đó một cách công khai và dữ dội như vậy. Khả Vy ngước nhìn anh, cô thấy ánh mắt anh kiên định, không có một chút diễn xuất nào. Anh đang bảo vệ cô bằng chính danh dự của mình.

Bà nội Lâm nhìn vào sự kiên quyết của cháu trai. Bà thở dài. "Được rồi, Thiên Vũ. Ta tôn trọng quyết định của con."

Sau bữa tối, Khả Vy và Lâm Thiên Vũ trốn ra ban công vắng vẻ.

"Cảm ơn ngài, Tổng Giám đốc Lâm," Khả Vy nói, giọng cô run rẩy. "Ngài không cần phải làm vậy. Tôi có thể tự xử lý được."

"Cô sẽ phải tự xử lý bằng cách nào? Bằng cách biện minh cho một sai lầm mà cô không gây ra?" Lâm Thiên Vũ quay lưng lại với thành phố rực rỡ ánh đèn. "Tôi không bảo vệ cô vì hợp đồng. Tôi bảo vệ cô vì cô là người của tôi. Bất cứ ai chạm vào cô, đều là chạm vào tôi."

Anh tiến lại gần Khả Vy, khoảng cách giữa họ chỉ còn một bước chân. "Hơn nữa, Khả Vy. Hành động đó là cần thiết. Nếu tôi không thể bảo vệ cô khỏi gia đình tôi, làm sao họ có thể tin rằng tôi yêu cô?"

Khả Vy nhìn anh, cô không thể phân biệt được đâu là diễn xuất, đâu là cảm xúc thật. Anh vừa bảo vệ cô khỏi nỗi sợ hãi lớn nhất trong đời cô.

"Vậy, ngài muốn chúng ta làm gì tiếp theo? Để củng cố niềm tin?" Khả Vy hỏi, giọng cô gần như thì thầm.

Lâm Thiên Vũ không trả lời ngay. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh chứa đựng sự hấp dẫn mãnh liệt mà cô đã cảm nhận được ở Singapore.

"Đây là một bữa tiệc kỷ niệm," anh nói, giọng anh trầm khàn. "Chúng ta phải kết thúc nó bằng một hành động không thể chối cãi."

Trước khi Khả Vy kịp phản ứng, Lâm Thiên Vũ đưa tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô. Anh cúi xuống, và nụ hôn đó không phải là một màn trình diễn công khai, mà là một sự khẳng định riêng tư.

Đó là một nụ hôn chuyên nghiệp, nhưng sâu sắc hơn bất kỳ hành động nào trước đây. Nó không có sự vồ vập, nhưng có sự chiếm hữu, như thể anh đang khẳng định quyền sở hữu của mình trước toàn bộ thế giới đang dõi theo. Môi anh lạnh, nhưng sự mãnh liệt truyền qua Khả Vy khiến cô quên mất hơi thở.

Khả Vy nhắm mắt lại. Cô không đẩy anh ra. Ngược lại, cô đáp lại nụ hôn đó một cách bản năng, không phải theo kịch bản, mà theo sự rung động của trái tim.

Nụ hôn kết thúc. Lâm Thiên Vũ lùi lại một chút, ánh mắt anh nhìn sâu vào cô, dường như đang dò hỏi.

"Đó là để kết thúc buổi kỷ niệm của chúng ta," anh thì thầm. "Cô có ổn không, Khả Vy?"

Khả Vy cố gắng lấy lại nhịp thở. Cô đặt tay lên ngực anh, nơi cô cảm nhận được nhịp tim anh đang đập nhanh hơn bình thường.

"Tôi... Tôi ổn, thưa Tổng Giám đốc Lâm," cô nói, nhưng giọng cô lại phản bội cô.

"Đừng gọi tôi là Tổng Giám đốc Lâm, ở đây," anh nói. "Gọi tôi là Thiên Vũ."

"Thiên Vũ," Khả Vy lặp lại, cảm thấy sự thân mật của cái tên này. Cô nhìn anh, sự thật phũ phàng ập đến.

Cô đã yêu.

Cô đã vượt qua ranh giới của hợp đồng. Sự bảo vệ, sự tôn trọng và nụ hôn đó không còn là diễn xuất đối với cô nữa. Cô không còn là một nhân viên, một đồng minh, hay một vợ chưa cưới giả. Cô là người phụ nữ đang yêu Lâm Thiên Vũ.

"Chúng ta về thôi," Lâm Thiên Vũ nói, nắm lấy tay cô một cách tự nhiên. Lần này, sự nắm tay không phải là diễn xuất, mà là sự gắn kết.

Khi họ rời khỏi dinh thự, Khả Vy biết, cô đã lấy được lòng tin của gia tộc Lâm, đã trả được nợ. Nhưng cái giá của sự tự do lại là một chiếc lồng tình yêu mà cô tự xây dựng. Cô phải giấu kín cảm xúc này, vì hợp đồng vẫn còn hiệu lực, và cô biết Lâm Thiên Vũ sẽ không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt vượt qua giới hạn của công việc.

Khả Vy bước lên xe, trái tim cô nặng trĩu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố dường như đang cười nhạo sự dại khờ của cô. Cô đã rơi vào bẫy của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×