Bản hợp đồng hôn nhân vẫn còn nằm trong két sắt của Khả Uyên. Ngày ký, từng điều khoản là ranh giới sắt thép giữa hai người. Cấm yêu. Cấm ghen. Cấm để cảm xúc can thiệp.
Nhưng giờ, từng dòng chữ ấy... đang mờ dần trong tâm trí cô.
Buổi sáng hôm sau, Vũ Khang đã dậy từ sớm. Anh đang pha cà phê, dáng người cao lớn chỉ mặc áo sơ mi mỏng chưa cài cúc, lộ ra những múi cơ rắn chắc và vẻ nam tính đầy mê hoặc. Nụ cười nhẹ, ánh mắt yên bình – khác hẳn với một người từng tuyên bố “không còn tim để yêu”.
Khả Uyên đứng phía sau cửa bếp, im lặng nhìn anh. Ánh nắng ban mai xuyên qua khung cửa kính, hắt lên từng đường nét trên gương mặt anh – chân thực, sống động… và không còn là món đồ cô từng tưởng mình có thể kiểm soát hoàn toàn.
Cô bước vào, kéo ghế ngồi.
“Em gái anh... thích uống loại cà phê gì?” – Cô hỏi, không nhìn anh.
Vũ Khang hơi khựng lại. Rồi trả lời, giọng trầm: “Capuchino. Có chút ngọt. Không quá đậm.”
Khả Uyên nhìn ly espresso đen đặc trước mặt mình, cười lạnh.
“Còn tôi, vẫn thích thứ đắng không pha loãng.”
“Đó là vì cô không cho phép mình ngọt.”
Lời đáp khiến cô giật mình. Nhưng cô không để lộ. Chỉ nhấc ly lên, nhấp một ngụm.
“Đừng tưởng anh có thể phân tích tâm lý tôi.”
“Cô không phải bài toán khó. Chỉ là... ai cũng quen nhìn cô như CEO. Còn tôi, từng thấy cô thở dài lúc 3 giờ sáng.”
Tại văn phòng, không khí hôm nay lạ hơn thường lệ. Nhân viên dường như nhìn nhau đầy ẩn ý, và ánh mắt khi nhìn về phía Khả Uyên cũng có phần dè dặt hơn.
Trợ lý riêng của cô – Minh Anh – cuối cùng cũng bước vào sau khi do dự vài lần.
“Chị Khả... Hình như có người tung ảnh chị và anh Vũ Khang trên mạng.”
Khả Uyên ngẩng đầu. “Ai?”
“Không rõ. Nhưng chỉ là vài tấm chụp mờ, cảnh hai người đi vào khách sạn trong chuyến công tác Đà Nẵng tuần trước.”
Cô cau mày. Không phải vì sợ scandal, mà vì... cảm giác bị theo dõi.
“Để phòng pháp lý xử lý. Còn Khang đâu?”
“Anh ấy đang họp bộ phận tài chính dưới tầng 12.”
“Gọi anh ta lên đây. Ngay.”
Cửa phòng khép lại, không khí đặc quánh.
Vũ Khang bước vào, dáng điềm tĩnh. Anh biết chuyện.
“Cô nghi ngờ tôi?”
Khả Uyên ngẩng lên, ánh mắt sắc lẹm. “Tôi không tin ai cả. Nhất là khi người đó từng phá sản vì lòng tin.”
Anh cười khẩy. “Cô cứ tưởng mình luôn nắm thế chủ động. Nhưng thật ra, người bị động... là cô.”
“Ý anh là gì?”
Vũ Khang tiến lại gần, không hề kiêng dè. Ánh mắt anh sáng lên – không còn phục tùng, mà là... phản đòn.
“Là cô bắt đầu hỏi về tôi. Là cô lục hồ sơ cá nhân tôi. Là cô nhắc về em gái tôi trong bữa sáng. Cô không cần làm thế... nếu cô còn xem tôi là món hàng.”
Cô đứng dậy. Gần như đối diện anh.
“Đừng tự ảo tưởng.”
“Còn cô... đừng tự lừa mình.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân. Hơi thở họ chạm vào nhau, mang theo mùi căng thẳng, dục vọng và một thứ gì đó khác… nguy hiểm hơn.
Tối hôm đó, Khả Uyên tự nhốt mình trong phòng làm việc tại nhà. Nhưng đầu óc cô không tập trung nổi. Hình ảnh Vũ Khang với ánh nhìn thách thức, với nụ cười nhếch môi và lời nói sắc như dao… cứ lởn vởn.
Cô ghét cảm giác này.
Cô – người đã từng khiến bao người đàn ông phải quỳ gối vì một cái nhướng mày, giờ lại bị chính món hàng mình chọn làm chệch nhịp tim.
Cô rút bản hợp đồng ra, nhìn vào điều khoản cuối cùng:
“Không được phép yêu nhau.”
Một tiếng cười khô khốc bật ra từ cổ họng cô.
Ai là người thật sự đang phá vỡ điều khoản ấy?
Đêm đó, cô bước ra khỏi phòng. Vào phòng anh.
Không nói một lời. Chỉ nhìn anh, rồi tự tháo cúc áo sơ mi của mình.
Vũ Khang ngồi dậy, ngạc nhiên. “Cô muốn gì?”
“Dập tắt thứ cảm xúc dơ bẩn vừa nhen nhóm trong đầu anh.”
“Hay trong đầu cô?”
Cô không trả lời. Chỉ cúi xuống, hôn anh thật sâu.
Nhưng lần này, không chỉ là ham muốn.
Lần này, là một cuộc vật lộn giữa cảm xúc thật và luật lệ giả.