hợp đồng trói tim anh

Chương 9: Chạm Tới Vết Sẹo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng, ánh mặt trời không đủ ấm để làm dịu đôi mắt thâm quầng của Vũ Khang.

Anh dậy sớm. Lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng như mọi khi, nhưng lần này, không có ai bước ra khỏi phòng để cùng ngồi ăn. Khả Uyên biến mất từ lúc nào không rõ. Cũng không để lại lời nào.

Cảm giác bỏ rơi lặng lẽ ấy… khiến lòng anh trống rỗng.


Tại văn phòng tập đoàn, Khả Uyên đang kiểm tra hồ sơ nhân sự của đối tác Kland thì bỗng ánh mắt cô sững lại khi nhìn thấy một cái tên.

Trần Vũ Khang – Giám đốc tài chính cũ của Kland.
Lý do nghỉ việc: Tự nguyện.
Ghi chú nội bộ (Bảo mật): Dính bê bối tài chính nhưng không có chứng cứ xác thực.

Khả Uyên trầm ngâm. Cô chưa từng điều tra sâu về anh. Mọi thứ giữa họ đều là điều khoản, là xác thịt, là kịch bản. Cô không quan tâm anh là ai. Cho đến giờ.

Cô mở máy, truy cập hệ thống nhân sự riêng. Gõ tên anh.

Chỉ vài dòng hồ sơ ngắn gọn, gần như sạch sẽ đến mức đáng nghi. Không bố mẹ, không người thân, không địa chỉ thường trú ổn định. Cô bỗng thấy… lạnh sống lưng.


Buổi tối, anh về trễ.

Lúc bước vào phòng, anh thấy cô đang đứng bên kệ rượu, tay cầm ly vang đỏ, mắt nhìn ra cửa sổ – dáng người vừa kiêu kỳ vừa... đầy tính cảnh báo.

“Cô đã biết rồi.” – Vũ Khang nói, không hỏi.

Khả Uyên quay đầu lại, giọng lạnh:

“Anh từng dính bê bối tài chính?”

Anh cười nhẹ, không phủ nhận.

“Không đủ bằng chứng để bắt tôi. Nhưng đủ để khiến cả giới đầu tư né tôi như né dịch.”

“Vậy tại sao anh vẫn dám bước vào cuộc chơi này?”

Vũ Khang nhìn thẳng vào mắt cô. “Vì tôi cần nơi để sống. Và cô... đã đưa ra đúng điều kiện tôi cần.”

“Đổi lại... anh bán thân?”

Anh nhếch môi: “Không. Tôi bán lại sự chịu đựng của mình. Còn thân xác – là cô tự đòi.”

Câu nói ấy như một cái tát vào lòng tự tôn lạnh lùng của Khả Uyên. Nhưng cũng khiến cô rối loạn.

Cô muốn chiếm hữu anh – hoàn toàn, không sót chút gì.

Và điều đó đồng nghĩa... cô phải biết cả những vết thương anh giấu kín.


“Lý do thực sự là gì?” – cô hỏi.

Anh lặng một lúc. Rồi gỡ kính xuống, đôi mắt trần trụi đối diện cô.

“Hai năm trước, tôi ký một hợp đồng bảo lãnh cho em gái mình – người duy nhất còn lại trong gia đình. Cô ấy khởi nghiệp, nhưng bị bạn phản bội. Tài khoản âm, công ty sụp. Tôi không cứu được. Tôi cõng hết nợ về mình, rút vốn công ty mẹ để cứu cô ấy… và thất bại.”

“Cô ấy đâu?” – Khả Uyên khẽ hỏi.

“Chết rồi.” – Anh đáp bình thản.

Cô chết lặng.

Anh rót một ly rượu, ngửa cổ uống cạn, không chạm môi vào ly cô.

“Cô nghĩ tôi chỉ là một món đồ chơi bọc da đẹp đẽ? Cô lầm. Tôi là một kẻ biết đau, biết mất mát, và... biết hận.”

“Anh hận ai?”

“Bản thân mình. Vì không cứu được người cuối cùng tôi muốn giữ lại.”


Đêm ấy, lần đầu tiên, Khả Uyên không ngủ được.

Trái tim cô – phần tưởng như đã chết sau bao năm bọc sắt thép – bắt đầu có những vết rạn.

Cô nằm quay lưng, nhưng lại quay đầu nhìn anh. Anh đang ngủ, gương mặt dịu lại dưới ánh đèn vàng. Không phải một kẻ nguy hiểm. Mà là một người từng đau đến mức phải giấu cả linh hồn mình dưới nụ cười lạnh.

Cô vươn tay, định chạm nhẹ vào lưng anh – nơi bả vai rắn rỏi vẫn thường là điểm tựa của cô trong những đêm xác thịt. Nhưng chưa kịp, anh trở mình, mở mắt.

“Cô định làm gì?”

“Kiểm tra xem... anh còn sống không.”

Anh cười. Một nụ cười buồn, như cát bụi vỡ nát.

“Còn. Nhưng không chắc còn đủ tim để yêu nữa.”

Khả Uyên nhìn anh.

Rồi nhẹ giọng:

“Vậy để tôi dạy anh lại cách yêu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.