hợp đồng trói tim anh

Chương 11: Nụ Hôn Vượt Ranh Giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Vũ Khang chưa bao giờ là kẻ mất kiểm soát.

Nhưng khi đôi môi của Khả Uyên áp lên anh – mạnh mẽ, dữ dội, như một lời tuyên chiến – anh biết rõ… có một ranh giới vừa bị vượt qua. Và chẳng còn ai trong hai người đủ tỉnh táo để dừng lại.

Không còn là một hợp đồng hôn nhân ép buộc.

Không còn là những điều khoản lạnh lùng cấm yêu – cấm cảm xúc.

Chỉ còn lại hai con người đang thử thách giới hạn của chính mình.


Tấm ga trải giường nhàu nát trong bóng tối. Hơi thở gấp gáp đan xen. Cơ thể cô mềm mại nhưng cứng rắn, từng động tác như đòi hỏi, như kiểm soát, như muốn nghiền nát anh dưới quyền lực mà cô đã xây dựng bao năm qua.

Nhưng Vũ Khang không còn là món đồ dễ sai khiến như cô từng nghĩ.

Anh xoay người, lật ngược thế trận, giam chặt cô dưới thân mình. “Cô nghĩ có thể điều khiển tôi mãi?”

“Không điều khiển... thì làm gì?” – cô cười, giọng khản nhẹ, ánh mắt khiêu khích trong bóng tối – “Yêu sao?”

“Cô không biết mình vừa châm lửa vào đâu rồi.”

Và rồi… lửa cháy thật.


Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua rèm, rọi lên gò má Khả Uyên. Cô vẫn còn nằm trong vòng tay anh – điều chưa từng xảy ra trước đây. Những lần chạm xác trước đều kết thúc bằng khoảng cách, bằng sự xa lạ, bằng những cánh cửa đóng sầm lạnh lùng.

Nhưng lần này, tay anh không rút về.

Và cô – cũng không rời đi.

Một phần trong cô lặng lẽ thừa nhận điều đó. Nhưng một phần khác... thì nổi giận.

Vì điều gì đó trong ánh mắt anh đã thay đổi. Không còn là ánh nhìn của một kẻ bị ép buộc, mà là… đàn ông thật sự. Người chủ động, người có mong muốn, người có quyền… yêu.

Và đó là điều khoản thứ mười ba – tuyệt đối không được xảy ra.


Tại phòng họp hội đồng quản trị buổi chiều hôm đó, Khả Uyên xuất hiện với khí chất CEO lạnh lùng quen thuộc. Nhưng chỉ Minh Anh – trợ lý thân cận – nhận ra những ngón tay của cô siết chặt trong lòng bàn tay, khớp trắng bệch.

Vũ Khang cũng có mặt. Đang thuyết trình báo cáo tài chính quý, giọng anh trầm ổn, ánh mắt không một lần liếc về phía cô. Nhưng ánh mắt những người xung quanh thì không ngừng lén nhìn.

“Có tin đồn rằng Phó giám đốc thiết kế và Chủ tịch đang có quan hệ riêng tư.” – Một trong các thành viên hội đồng buông lời bóng gió giữa cuộc họp.

Không ai lên tiếng. Không ai phủ nhận.

Nhưng chính sự im lặng ấy là chất xúc tác nguy hiểm nhất.

Khả Uyên ngẩng đầu, đáp trả bằng nụ cười mỉm sắc lạnh:

“Trong công ty tôi, nếu có ai dùng chuyện giường chiếu để đánh giá năng lực, thì người đó sẽ được mời ra ngoài đầu tiên.”

Và thế là câu chuyện bị dập tắt. Bề ngoài là thế.

Nhưng Vũ Khang biết, ngọn lửa trong lòng cô – một ngọn lửa khác – đang âm ỉ cháy.


Tối hôm đó, anh về trễ. Căn hộ cao cấp vẫn sáng đèn, nhưng Khả Uyên không có ở phòng khách. Anh bước vào phòng cô, nhìn thấy bản hợp đồng hôn nhân mở ra trên bàn, cùng cây bút máy đặt ngay chính giữa.

Và một dòng chữ được cô viết thêm bằng tay ở phía cuối:

“Điều khoản mười bốn: Không được hôn nhau nếu không vì mục đích thể xác.”

Vũ Khang siết chặt tay.

Thêm một điều lệ nữa. Một hàng rào nữa.

Cô đang cố dựng lên một bức tường để đè nén điều mà chính cô cũng không dám đối diện.


Khi Khả Uyên trở về, cô bắt gặp anh ngồi trong phòng, bên bản hợp đồng đã bị xé làm đôi.

Anh không nói gì. Chỉ đứng dậy, bước về phía cô.

“Cô sợ tôi yêu cô, hay sợ chính cô đang yêu tôi?”

“Anh nghĩ mình quan trọng đến vậy sao?” – Cô bật cười, nhưng tiếng cười khô khốc.

Anh bước sát, ghé sát môi cô, khẽ thì thầm:

“Vậy thì tại sao… cô không đẩy tôi ra đêm qua?”

Im lặng.

Cô không trả lời.

Chỉ quay đi – lạnh lùng, nhưng đôi mắt cô đỏ hoe.


Đêm hôm ấy, Vũ Khang ngủ ở phòng khách. Lưng tựa ghế sofa, ánh mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Anh không muốn giành giật. Cũng không cần thương hại.

Nhưng anh biết rõ…

Cô đang hoảng loạn. Vì lần đầu trong đời, tình cảm thật đang xé rách cái mặt nạ quyền lực mà cô dày công xây dựng.

Và anh – sẽ không để cô trốn tránh mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.