Đêm đổ dài trên ô kính tầng cao của tòa cao ốc. Thành phố bên dưới nhấp nháy ánh đèn như những linh hồn đang chuyển động trong im lặng.
Vũ Khang ngồi một mình trong phòng làm việc, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị. Trước mặt anh là một tập hồ sơ mật — bản điều tra lý lịch cá nhân về Khả Uyên, do anh nhờ người quen cũ trong giới truyền thông lặng lẽ thu thập.
Từ đầu, anh không có ý định xâm phạm đời tư của cô. Nhưng giờ đây, anh cần biết — cô đang trốn khỏi điều gì? Và vì sao trái tim cô bị khóa kín như một ngục giam không có lối ra?
Trần Khả Uyên. Sinh năm 1994.
Cha – Trần Đức Khải, nguyên Tổng Giám đốc Công ty dược quốc tế Hexa.
Mẹ – Lý Tố Mai, mất vì tai nạn xe hơi năm Khả Uyên mười bảy tuổi.
Sau khi mẹ qua đời, Trần Đức Khải tái hôn. Người vợ hai là Hoa hậu Việt Nam 1992 – Đào Lâm. Một cuộc hôn nhân thị phi kéo theo tai tiếng, bê bối… và những lời đồn thổi về việc Khả Uyên từng cố tình bỏ nhà đi sau khi cha đánh cô nhập viện.
Khi ấy, báo chí chỉ nói “nữ sinh trường quốc tế mất tích 3 ngày vì áp lực học hành”.
Nhưng những bản ghi chép nội bộ – mà anh đang cầm – nói khác.
Cô từng được đưa vào trung tâm phục hồi tâm lý tư nhân. Không bị ghi tên thật. Không có thân nhân nào ký nhận.
Chỉ một câu vắn tắt trong hồ sơ:
"Bệnh nhân có dấu hiệu rối loạn kiểm soát cảm xúc sau sang chấn tâm lý từ gia đình và người giám hộ."
Vũ Khang tựa lưng vào ghế, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Bây giờ, anh hiểu vì sao cô lại điều khiển mọi thứ bằng lý trí, đè nén tình cảm như một tội lỗi. Bởi vì, tình yêu – với cô – đồng nghĩa với phản bội, tổn thương, và đau đớn kéo dài.
Tình yêu là thứ đã giết mẹ cô.
Tình yêu là thứ khiến cô trở thành kẻ bất cần, cố tạo ra một lớp vỏ CEO băng giá không cần ai.
Sáng hôm sau, anh không về nhà.
Thay vào đó, anh gửi cho cô một bó hoa hồng đen – thứ hiếm thấy, mang ý nghĩa: "Tình yêu được sinh ra từ bóng tối."
Cùng với một tờ giấy nhỏ viết tay:
"Nếu em đã sống quá lâu trong địa ngục, thì cho anh được chạm vào em bằng chút ánh sáng còn sót lại."
Không có chữ ký.
Không có tên.
Chỉ một dòng, đủ khiến cô run tay khi cầm tờ giấy lên.
Tối hôm đó, Khả Uyên đến phòng tập boxing dưới tầng hầm. Cô đấm túi cát như một con thú bị thương đang tìm cách trút giận. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhịp thở hổn hển. Nhưng cơn tức giận không biến mất.
Cô không giận Vũ Khang.
Cô giận chính mình.
Giận vì đã để cho anh nhìn thấu.
Giận vì mỗi câu anh nói ra đều khiến lớp phòng ngự trong lòng cô rạn nứt thêm một chút.
Vũ Khang đứng ngoài cửa, nhìn qua tấm kính dày. Anh không vào.
Chỉ đứng đó, lặng lẽ quan sát cô – như một cách tôn trọng, như một cách chờ đợi. Đến khi cô dừng tay, ngồi phịch xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, thì anh mới lên tiếng:
“Em không cần mạnh mẽ đến vậy, Khả Uyên à.”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt trừng trừng: “Đừng gọi tôi như thế. Ở đây, tôi là Chủ tịch của anh. Không phải ai đó cần được thương hại.”
“Không. Em là người phụ nữ khiến tôi muốn phá vỡ mọi nguyên tắc của mình.”
“Để làm gì? Để yêu sao?” – cô bật cười, nhưng giọng vỡ tan – “Anh nghĩ tôi còn tin vào cái thứ đó sao?”
Anh bước vào, quỳ xuống trước mặt cô, đặt tay lên đầu gối cô:
“Không phải để em tin. Mà để em cảm nhận. Dù chỉ một chút.”
Giữa phòng tập lạnh lẽo, cô không khóc. Chỉ nhìn anh rất lâu.
Lần đầu tiên, ánh mắt ấy không phải của một CEO, không phải của một kẻ kiểm soát, cũng không phải một người đàn bà tàn nhẫn trên giường.
Mà là một cô gái đang chết chìm trong bóng tối của chính mình.
Và Vũ Khang, bằng tất cả bản năng đàn ông trong anh, biết rõ…
Nếu anh bước đi ngay lúc này – cô sẽ không bao giờ bước ra được nữa.