hợp đồng trói tim anh

Chương 3: Cặp Đôi Hoàn Hảo Trên Giấy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi họp báo được tổ chức tại hội trường trung tâm của toà nhà tập đoàn L.UY – nơi mọi sự kiện của giới truyền thông đều hướng về. Ống kính phóng viên chĩa thẳng lên sân khấu, nơi hai chiếc ghế được đặt giữa nền logo sang trọng, và không gian đầy ánh sáng trắng – sạch sẽ, lạnh lùng như chính phong cách của chủ nhân tập đoàn.

Lê Khả Uyên bước ra đầu tiên. Mái tóc được búi cao kiêu kỳ, môi đỏ, váy body đen ôm sát ba vòng nóng bỏng như muốn tuyên bố: cô là nữ hoàng, và không ai được thở lệch một nhịp nếu chưa được phép của cô.

Ngay sau đó, Trần Vũ Khang bước ra trong bộ vest được đo may riêng – vẻ ngoài điềm tĩnh, lịch lãm, mắt nhìn thẳng, gọng kính cận như một ranh giới vô hình chặn mọi suy nghĩ của người ngoài. Anh đứng cạnh cô, giữ khoảng cách đúng một bước, không gần, không xa – vừa vặn như thể được luyện tập hàng trăm lần.

Máy ảnh chớp liên tục. Phóng viên không giấu nổi sự choáng váng.

Một kiến trúc sư trẻ, ít tên tuổi, không scandal – lại cưới được nữ tổng tài đẹp như tượng tạc, nổi tiếng lạnh lùng đến mức từng khiến ba CEO bỏ chạy trước ngày lễ đính hôn.

Bên dưới hội trường, hàng loạt câu hỏi được đưa ra. Nhưng tất cả đều bị Khả Uyên phớt lờ cho đến khi cô cầm mic lên, nở nụ cười ngọt ngào như lớp kem phủ lên một chiếc bánh chứa thuốc độc.

“Chúng tôi yêu nhau. Lặng lẽ. Và vừa đủ.”

Vũ Khang liếc cô.

Lặng lẽ?

Vừa đủ?

Thật mỉa mai khi người phụ nữ ép anh ký hợp đồng cấm yêu cô lại có thể nói ra hai từ đó nhẹ như hơi thở.

Một phóng viên hỏi, “Tổng tài Lê, cô có thể nói rõ hơn lý do đột ngột công bố hôn nhân không ạ?”

Khả Uyên không chớp mắt. “Tôi nghĩ tình yêu không cần lý do. Còn hôn nhân – cần có thời điểm. Và hôm nay là thời điểm tôi muốn thế giới biết người đàn ông này thuộc về tôi.”

Câu nói khiến cả hội trường ồ lên, còn Vũ Khang thì cảm thấy từng cặp mắt đang nhìn mình như nhìn một món quà được gói bằng ruy băng đỏ rực. Anh siết chặt tay dưới gầm bàn. Cô dùng từ “thuộc về tôi” – như thể anh là một món tài sản, không hơn.


Sau buổi họp báo, xe đưa cả hai về lại penthouse. Trên xe, không ai nói một lời. Vũ Khang nhìn qua kính, ánh đèn thành phố nhòe đi như giấc mơ vỡ vụn.

“Cô giỏi thật,” anh cất giọng. “Đến cả lời nói dối cũng có thể biến thành vàng trước ống kính.”

Khả Uyên bắt chéo chân, khoanh tay, dựa lưng vào ghế. “Tôi không nói dối. Tôi chỉ chọn nói phần người ta muốn nghe.”

“Còn tôi thì sao? Tôi có quyền gì trong cái vở kịch này?”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt không nóng cũng chẳng lạnh – mà là thứ ánh nhìn của một kẻ chơi cờ, sắp sửa di chuyển con tốt tiếp theo.

“Anh là ‘chồng hợp pháp’ của tôi, Vũ Khang. Tôi không cần anh lên tiếng. Tôi chỉ cần anh im lặng và đẹp đẽ trong khung hình.”

Anh cười lạnh. “Cô không cần tình yêu. Nhưng cô rất cần quyền sở hữu, phải không?”

“Chính xác.”

Cô nghiêng người lại gần, kéo nhẹ cà vạt anh về phía mình, hơi thở phả vào xương hàm: “Tôi không muốn bị yêu. Tôi chỉ muốn có một người đàn ông không thể rời khỏi tôi, dù là bằng lý trí hay xác thịt.”


Đêm đó, anh bước ra ban công, đứng giữa gió. Dưới chân anh là cả thành phố, còn sau lưng là người phụ nữ vừa biến anh thành hình ảnh chồng hoàn hảo nhất trên giấy tờ – nhưng lại là kẻ bị tước đoạt tất cả cảm xúc bên trong.

Tay anh siết lan can.

Chính anh cũng bắt đầu không chắc... rằng bản thân thật sự căm ghét cô – hay đang sợ hãi một điều gì đó còn sâu hơn: cảm xúc thật đang chớm nảy sinh từ chính sự cưỡng chế ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.