hợp đồng trói tim anh

Chương 4: Không Còn Ngoan Ngoãn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ ba sau hôn lễ, Khả Uyên thức dậy và phát hiện chiếc giường bên cạnh trống trơn.

Tách cà phê trên bàn bếp đã nguội. Một mảnh giấy ghi vội nằm dưới đáy ly: “Tôi ra ngoài gặp khách. Đừng đợi.”

Chữ viết gọn, dứt khoát. Không có lời chào, không có tên ký. Khác hẳn với hình ảnh người đàn ông ngoan ngoãn im lặng bên cô suốt ba ngày qua.

Khả Uyên cầm mảnh giấy lên, môi mím lại. Cô không giận. Nhưng cũng không cười.

Chỉ có ánh mắt hơi nheo lại – như thể vừa nhận ra một con thú nhỏ nào đó trong chiếc lồng mình nuôi đã bắt đầu học cách bẻ chốt khóa.


Buổi trưa, cô gọi cho trợ lý: “Xem lịch trình hôm nay của Trần Vũ Khang, kiểm tra anh ta gặp ai, ở đâu, và đi với ai.”

Trợ lý khựng lại trong vài giây rồi hỏi: “Chị cần báo cáo ngay chiều nay ạ?”

“Không,” Khả Uyên đáp, lạnh như gió đầu mùa, “Tôi cần ngay bây giờ.”


Chiều cùng ngày, bản báo cáo được gửi đến hộp thư cá nhân của cô. Gọn gàng, chi tiết – và có một dòng in đậm khiến cô ngừng lại:

“Anh Vũ Khang đang gặp một người phụ nữ tên Lâm Thư, cựu đồng nghiệp cũ – người từng là bạn gái cũ trong thời anh còn làm ở công ty kiến trúc cũ.”

Tay cô dừng lại trên chuột máy tính.

Cô không biết tại sao mình thấy… khó chịu. Hợp đồng không cấm anh ta gặp ai, nói chuyện với ai, ăn trưa với ai. Cô cũng từng khẳng định bản thân không quan tâm cảm xúc anh dành cho người khác – miễn là anh không được yêu cô.

Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt anh dành cho người phụ nữ khác, khóe miệng cô cong lên, nhưng không phải vì cười.


Tối hôm đó, khi Vũ Khang về đến nhà, đèn vẫn sáng. Khả Uyên ngồi bắt chéo chân trên sofa, tóc xõa, bộ váy satin ôm sát cơ thể, ly rượu đỏ sóng sánh trong tay.

Anh cởi áo khoác, đặt xuống ghế mà không nói một lời.

Cô lên tiếng trước, giọng nhẹ như tơ: “Cô ấy đẹp không?”

Anh không bất ngờ. “Ai?”

“Người cũ của anh. Người mà anh đã dùng cả buổi chiều để uống cà phê và kể chuyện công việc cũ.”

Vũ Khang quay đầu nhìn cô, không phủ nhận. “Cô theo dõi tôi?”

“Không. Tôi chỉ quản lý tài sản của mình đúng cách.” Cô đứng dậy, từng bước tiến gần về phía anh. “Và anh – từ khi ký hợp đồng, đã là tài sản thuộc quyền sở hữu của tôi.”

Anh cười khẽ. Nhưng lần này, không phải tiếng cười giễu – mà là thứ gì đó lạnh lẽo hơn.

“Cô nhầm rồi, Khả Uyên. Tôi có thể là người trong hợp đồng. Nhưng tôi chưa bao giờ là con rối của cô.”

Cô nhướng mày. “Vậy anh đang cố nói với tôi rằng mình có thể tự quyết định?”

Anh bước sát lại, gỡ ly rượu khỏi tay cô, đặt sang bên bàn, rồi thì thầm: “Tôi có thể quyết định... chạm vào cô theo cách tôi muốn. Và khiến cô mất kiểm soát trước khi kịp ra lệnh cho tôi phải làm gì.”


Và anh làm thật.

Nụ hôn lần đầu tiên không đến từ cô.

Lần đầu tiên anh là người kéo cô vào, mạnh mẽ, áp sát, khiến Khả Uyên – người phụ nữ luôn giữ thế chủ động – phải lùi một bước trên sàn gỗ.

Cô không phản kháng. Nhưng đôi mắt cô mở lớn, bất ngờ vì sự thay đổi. Vũ Khang không còn là người đàn ông trầm mặc bị kéo lê theo kế hoạch của cô nữa.

Tay anh luồn vào sau gáy cô, siết chặt, giữ cho nụ hôn tiếp tục – như thể muốn chứng minh một điều: nếu cô là người đặt luật, thì anh đã bắt đầu tìm cách phá luật.


Sau khi buông cô ra, Vũ Khang nói khẽ: “Cô muốn chiếm hữu tôi? Được thôi. Nhưng nếu một ngày cô phát hiện mình đang ghen… thì hãy nhớ – chính cô là người khơi dậy cảm xúc này trước.”

Anh quay đi, bước vào phòng ngủ, để lại Khả Uyên đứng trong ánh đèn vàng.

Lồng ngực cô phập phồng nhẹ. Cô không rõ cảm giác vừa rồi là gì. Không phải sợ. Không phải giận.

Có lẽ là… mất quyền kiểm soát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.