hợp đồng trói tim anh

Chương 5: Ghen Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau, Khả Uyên không gặp Vũ Khang tại bất kỳ bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối nào. Lịch trình công ty của cô kín mít, điện thoại rung không ngừng, nhưng đầu óc thì vướng víu một chuyện không tên.

Vũ Khang vẫn ngủ cùng nhà, cùng giường – nhưng chẳng khác gì một cái bóng im lìm. Không còn bữa tối cùng nhau. Không còn ly rượu cô rót. Không còn ánh mắt ngoan ngoãn chờ lệnh.

Anh làm đúng điều khoản hợp đồng. Quá đúng. Lịch sự, trầm lặng, sạch sẽ và… xa cách.

Thứ xa cách ấy khiến ngực cô tức nghẹn, dù chính cô là người viết ra điều khoản mười ba chết tiệt đó.


Buổi chiều thứ sáu, cô ngồi trong văn phòng cao nhất của tòa nhà kính, ánh hoàng hôn dội vào tường kính làm phản chiếu bóng dáng của cô dài bất tận.

Trợ lý bước vào với một bản tin nội bộ trên iPad.

“Chị, có tin này... liên quan đến anh Vũ Khang.”

Cô nhướng mày, lật xem – hình ảnh hiện ra là buổi ra mắt showroom kiến trúc nội thất, do một tập đoàn nước ngoài tài trợ, và gương mặt Vũ Khang xuất hiện trong hàng ghế danh dự.

Anh mặc vest đen lịch lãm, đeo kính, có người phụ nữ bước sát bên cạnh. Không phải Lâm Thư. Mà là một người khác – cao, tóc uốn sóng nhẹ, đầm xẻ cao và ánh mắt như muốn nuốt lấy anh.

Tay cô khẽ siết chặt màn hình. Một tia khó chịu không thể gọi tên cuộn lên trong lồng ngực.

“Anh ta đi với cô ta?” Khả Uyên hỏi.

Trợ lý lúng túng: “Hình như là đối tác ngoại giao bên Singapore. Nhưng có vẻ… thân mật.”

Khả Uyên không đáp.

Trong đầu cô là tiếng cười nhẹ của anh đêm đó – khi anh thì thầm: “Nếu một ngày cô phát hiện mình đang ghen, hãy nhớ – chính cô là người khơi dậy cảm xúc này trước.”

Cảm xúc? Cô không có thứ đó. Cô chỉ thấy… bực. Khi món đồ thuộc về mình lại trở thành trung tâm chú ý của người khác. Nhất là khi món đồ ấy bắt đầu có ý thức.


Tối đó, cô ngồi trong phòng khách, đèn mờ, ly rượu trong tay.

Khi Vũ Khang mở cửa bước vào, cô không ngẩng đầu, chỉ hỏi một câu lạnh tanh:

“Cô ấy có phải là gu của anh không?”

Anh tháo kính, ngồi xuống ghế đối diện, không vội trả lời. “Nếu tôi trả lời là ‘phải’, cô định làm gì? Trừng phạt tôi à?”

Khả Uyên rướn môi cười, nụ cười nhàn nhạt như không chạm được đến đáy mắt. “Tôi chỉ tò mò thôi. Dù sao... quyền kiểm soát cảm xúc của anh cũng không thuộc về anh nữa.”

“Thế còn cô?” Anh nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú. “Cô đã đánh mất cảm xúc của mình từ khi nào?”

Câu hỏi ấy khiến cô hơi khựng lại.

Lần đầu tiên – sau nhiều năm chốt hàng chục thương vụ, giẫm qua lòng người, vùi cảm xúc xuống tận đáy giày – có ai đó hỏi cô một câu khiến lòng cô khẽ rung.

Không phải vì ý nghĩa câu hỏi.

Mà vì người hỏi… là kẻ lẽ ra chỉ là món đồ chơi trong trò chơi cô tạo ra.


Vũ Khang đứng dậy, tiến về phía cô. Không còn ánh mắt phục tùng. Mỗi bước chân đều rõ ràng mang theo một thứ khí chất... đàn ông.

Khi anh cúi xuống, gỡ ly rượu khỏi tay cô và đặt lên bàn, Khả Uyên vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, nhưng tay cô hơi siết lại.

Anh khẽ nói: “Cô kiểm soát được mọi thứ. Nhưng không kiểm soát được tôi mãi đâu.”

“Anh đang quên mình là ai rồi đấy, Vũ Khang.”

“Không. Tôi chỉ đang nhắc cô rằng… cái gông mà cô tròng vào tôi, chính cô mới là người đang tự siết lấy cổ mình.”

Anh cúi xuống, môi kề sát bên vành tai cô – không chạm, chỉ để hơi thở nóng phả vào làn da nhạy cảm.

“Cô có thể ép tôi lên giường. Nhưng không thể ép tôi đừng chạm vào trái tim cô.”


Khả Uyên ngồi yên sau khi anh rời khỏi phòng. Tim đập nhanh – không phải vì sợ.

Mà vì lần đầu tiên, cô thấy mình không còn là người điều khiển.

Có lẽ, từ đêm đầu tiên cô cho phép anh bước vào giường mình, cô đã không còn là một CEO lạnh lùng nữa.

Cô đã là một người đàn bà, với khát vọng và ghen tuông – thứ cảm xúc mà cô từng cấm bản thân động tới.

Và ghen... không bao giờ là cảm xúc vô danh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.