Buổi sáng sau đêm cuồng nhiệt, ánh nắng tràn vào qua lớp rèm voan trắng, nhẹ nhàng nhưng không đủ để xua đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt Khả Uyên.
Cô ngồi trước gương, ngón tay lướt qua vết đỏ mờ nơi xương quai xanh. Không phải vì đau. Mà là vì… không cam lòng.
Trần Vũ Khang – người đàn ông mà cô tự tin đã trói gọn bằng hợp đồng và lý trí – giờ đây lại đang từng bước... đẩy cô về phía ngược lại. Anh không phản kháng, không nổi loạn ầm ĩ, mà dùng cách thầm lặng, gợi cảm và nguy hiểm hơn nhiều: khiến cô muốn anh.
Và đó mới là điều không thể tha thứ.
Tại văn phòng tầng 45, không khí dày đặc bởi căng thẳng. Nhân viên đi qua hành lang đều cúi đầu tránh ánh mắt lạnh lùng của nữ tổng tài đang ngồi bắt chéo chân, ánh mắt sắc như gương dao.
Bản kế hoạch sự kiện của phòng Marketing bị cô ném xuống bàn.
“Viết lại toàn bộ. Tôi không muốn thấy những thứ an toàn và lưng chừng như thế này lần nữa.”
Trưởng phòng run rẩy cúi đầu rút lui. Nhưng khi cửa đóng lại, Khả Uyên tựa người ra sau, một tay chống trán, ánh mắt mông lung.
Cô biết mình đang bất ổn.
Không phải vì dự án. Mà là vì… đêm qua.
Cảm giác được bao phủ, được dẫn dắt, được thở gấp bên tai anh, không chỉ là khoái cảm thể xác. Mà là… một dạng mất kiểm soát về tâm trí – thứ mà cô chưa từng cho phép bản thân phạm vào.
Buổi tối, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại:
Vũ Khang:
Tôi đang ở phòng bếp. Em muốn ăn gì?
Khả Uyên nhíu mày. Em?
Cô bước ra khỏi phòng, tóc vẫn ướt sau khi gội. Trên người là chiếc váy ngủ nhung đen dài chạm đầu gối. Khi đến bếp, cảnh tượng đập vào mắt khiến tim cô… loạn một nhịp.
Anh đang xắn tay áo, đứng trước bếp, tay đảo chảo với vẻ điềm nhiên. Sơ mi xắn đến khuỷu tay, cổ áo hở nhẹ, kính cận trễ sống mũi. Ánh đèn vàng hắt xuống, khiến đường nét gương mặt góc cạnh của anh càng nổi bật.
Đẹp đến mức đáng bị nghi ngờ.
“Cô ăn mỳ được không?” – anh hỏi mà không nhìn lên.
“Anh đang đóng vai người chồng hoàn hảo?” – cô khoanh tay.
“Không.” Anh quay lại, đôi mắt sáng phía sau gọng kính nhìn thẳng cô. “Tôi đang chơi đúng luật cô đặt ra.”
“Mà là gì?”
“Mỗi khi lên giường, tôi là của cô. Nhưng khi rời giường, tôi được là tôi.”
Khả Uyên im lặng nhìn anh. Bỗng nhiên, cô cảm thấy mình đang đối mặt với một kẻ hoàn toàn mới. Vẫn là Vũ Khang, vẫn là người cô trói trong hợp đồng. Nhưng hôm nay, anh không còn giống một con tốt nữa. Mà giống một quân mã đang bắt đầu lách ra khỏi bàn cờ cô dựng sẵn.
Họ ăn tối trong im lặng. Khả Uyên ăn ít, nhưng ánh mắt lại liếc trộm anh nhiều hơn mức cô cho phép.
Vũ Khang biết. Nhưng anh không nói gì. Chỉ gắp rau cho cô, nhắc nhẹ:
“Đừng bỏ ăn. Em còn nhiều việc phải xử lý ngày mai.”
Chữ “em” lại vang lên. Như một thách thức ngọt ngào.
Đêm đó, họ nằm cạnh nhau nhưng không ai chạm vào ai.
Không động chạm, nhưng lại ngột ngạt hơn cả những đêm hoang dại.
Khi Khả Uyên quay lưng lại, định nhắm mắt, một giọng nói nhẹ như khói vang lên sau lưng cô:
“Khả Uyên... Nếu tôi là người yêu cô, thì cô sẽ làm gì?”
Tim cô siết lại.
Một giây.
Hai giây.
Rồi ba giây im lặng.
Sau cùng, cô trả lời bằng giọng lạnh đến mức cắt da:
“Tôi sẽ phá nát anh.”
Không còn câu hỏi tiếp theo.
Nhưng đêm đó – không ai ngủ được.