hợp đồng vợ giả

Chương 4: Ngày Cưới Giả và Đêm Tân Hôn Dối Trá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày trôi qua như một cơn gió lốc. Vân Anh gần như không có thời gian để suy nghĩ hay hối hận. Minh Khang đã sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo, nhanh chóng và kín đáo.

Họ tổ chức một buổi lễ cưới nhỏ gọn tại biệt thự, chỉ mời những người thân thiết nhất của hai bên gia đình và một vài đối tác kinh doanh thân tín để giữ thể diện. Vân Anh mặc một chiếc váy cưới trắng tinh khôi do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng chọn lựa. Trong khoảnh khắc trao nhẫn, cô thấy mẹ mình khóc, có lẽ vì thương nhớ chị Yến, nhưng cũng có thể là vì mừng cho cô.

Đeo chiếc nhẫn kim cương nặng trịch vào ngón áp út, Vân Anh cảm thấy mình như một con búp bê bằng sứ, xinh đẹp nhưng không có linh hồn.

Minh Khang, trong bộ vest chú rể lịch lãm, trông càng uy quyền và hấp dẫn. Anh luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ thi thoảng mỉm cười xã giao. Trong suốt buổi lễ, anh nắm tay cô, những ngón tay rắn chắc của anh bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cảm giác này không phải là tình yêu, nó chỉ là một sự tuyên bố sở hữu, một màn kịch hoàn hảo.

Tiệc tàn vào lúc 11 giờ đêm. Minh Khang tiễn khách cuối cùng ra về, sau đó anh quay lại nhìn Vân Anh, ánh mắt anh không còn sự dịu dàng giả tạo.

“Vở kịch kết thúc. Bây giờ là ‘Đêm tân hôn’,” anh nói một cách mỉa mai, gỡ chiếc nơ trên cổ áo ra. “Cô vào phòng đi. Tôi cần giải quyết một vài cuộc gọi cuối cùng.”

Vân Anh gật đầu, chạy vụt lên tầng. Cô bước vào căn phòng tân hôn rộng lớn, sang trọng, nơi chị gái cô từng ở. Mọi thứ vẫn giữ nguyên, nhưng nó lại mang một cảm giác xa lạ, đáng sợ. Cô nhanh chóng tắm rửa và thay chiếc váy cưới nặng nề bằng một bộ pyjama lụa kín đáo.

Theo Hợp đồng, cô được ngủ phòng riêng. Nhưng Minh Khang đã cảnh báo: Đêm tân hôn phải ngủ chung.

1 giờ sáng, cửa phòng bật mở. Minh Khang bước vào, trên người anh là chiếc áo choàng tắm lụa đen, để lộ một phần cơ ngực rắn chắc và khỏe khoắn. Anh mang theo mùi hương nam tính mạnh mẽ của xà phòng và nước hoa đắt tiền.

Vân Anh nằm trên giường, cuộn tròn trong chăn, giả vờ ngủ.

Minh Khang tắt đèn lớn, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ. Anh bước đến bên giường, sau đó, anh nằm xuống.

Tình Huống H+ (Cận kề và Ma sát):

Khoảnh khắc Minh Khang nằm xuống, chiếc giường King size dường như cũng bị thu hẹp lại. Anh nằm ở phía ngoài, lưng quay về phía cô, nhưng Vân Anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể anh phả vào lưng cô.

Cả hai đều giữ sự im lặng tuyệt đối. Sự căng thẳng dâng lên đến đỉnh điểm. Vân Anh cố gắng hít thở nhẹ nhàng, hy vọng anh sẽ nhanh chóng ngủ say.

Năm phút trôi qua. Mười phút.

Đột nhiên, Minh Khang trở mình. Anh quay lại, mặt đối mặt với cô, và cánh tay anh khẽ lướt qua eo cô để tìm chỗ đặt tay thoải mái.

“Đừng căng thẳng,” anh thì thầm, giọng nói trầm khàn đầy nguy hiểm trong bóng tối. “Tôi sẽ không làm gì cô đâu. Nhưng nếu có bất kỳ tai mắt nào đang theo dõi, tôi không muốn họ có cớ nghi ngờ. Chúng ta là vợ chồng.”

Nói rồi, Minh Khang từ từ kéo Vân Anh lại gần.

Ma sát cơ thể đầu tiên: Anh ôm cô vào lòng, một cánh tay đặt dưới gáy cô, một tay đặt trên eo cô. Khoảng cách giữa hai cơ thể bị xóa nhòa. Vân Anh có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc dưới lớp áo choàng mỏng manh của anh, cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả vào tóc mình.

Cô nằm im như một khúc gỗ, trái tim đập nhanh đến mức tưởng chừng như sắp nổ tung. Sự gần gũi cấm kỵ này vừa khiến cô sợ hãi, vừa khiến cô bị cuốn hút một cách tội lỗi. Cô là em vợ, còn anh là anh rể. Đây là chiếc giường của chị cô.

“Giờ thì ngủ đi,” Minh Khang ra lệnh, giọng anh mang theo một chút mệt mỏi. Anh siết nhẹ vòng tay, hơi thở dần đều.

Vân Anh không tài nào ngủ được. Cảm giác bị ôm trọn bởi người đàn ông này vừa xa lạ vừa quen thuộc. Cô cảm nhận được sự nam tính mạnh mẽ, quyến rũ đang bao bọc lấy mình. Cô không dám cử động, sợ rằng một cử động nhỏ cũng sẽ đánh thức dục vọng đang ngủ quên của anh.

Trong bóng tối, cô mở mắt nhìn anh. Khuôn mặt Minh Khang trong ánh đèn mờ trở nên mềm mại hơn, bớt đi vẻ lạnh lùng thường thấy. Cô tự hỏi, liệu người đàn ông này có đang nhớ chị cô không? Hay anh chỉ đơn thuần là đang muốn hoàn thành vai diễn của một người chồng?

Vân Anh biết, từ đêm nay, ranh giới giữa cô và anh rể đã hoàn toàn bị phá vỡ. Cuộc hôn nhân giả này sẽ là một trò chơi đầy nguy hiểm và dục vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×