Nhã Linh ngồi trên bậc thềm gỗ, tay chống cằm, mắt nhìn xa xăm về những mảnh vườn cũ kỹ trước mặt. Gió sớm khẽ thổi, làm lay động những lá cỏ còn đọng sương. Không gian hoang sơ và yên tĩnh này bỗng đánh thức một chuỗi ký ức lâu ngày bị lãng quên. Cô nhớ về tuổi thơ của mình, những buổi chiều nắng vàng rải đầy trên con đường đất đỏ dẫn vào nông trại.
Những câu chuyện bà ngoại kể vẫn vang vọng trong tâm trí: về các loài cây, về những chú chim bay lượn, về mùa màng thất bát hay vụ mùa bội thu. Nhã Linh chợt nhận ra, trong mỗi câu chuyện, bà luôn lồng vào những bài học về kiên nhẫn, về lòng yêu thương thiên nhiên và sự gắn bó với quê hương. Cô khẽ mỉm cười, nhớ những lần bà dắt cô đi qua từng luống rau, chỉ cho cô cách nhận biết sâu bệnh, cách chăm sóc từng cây trái nhỏ.
Một mùi hương quen thuộc thoảng qua – hương cỏ ướt sau cơn mưa, lẫn chút mùi đất, khiến cô chợt thấy hình ảnh mình ngày nhỏ đang chạy nhảy giữa vườn. Cô nhớ đến những trưa hè, khi nắng chói chang rọi xuống, bà thường lấy một chiếc khăn lau mồ hôi, rồi kể cho cô nghe về những truyền thuyết dân gian: cây xoài cổ thụ có thể mang lại may mắn, quả bầu treo trên giàn giúp xua đuổi bệnh tật, hay những con vật trong vườn đều có vai trò riêng trong nhịp sống nơi quê.
Những ký ức ấy xen lẫn tiếng cười, tiếng hò của bà với những câu chuyện bình dị nhưng sâu sắc. Nhã Linh nhớ cả những lúc bà nhắc nhở cô rằng: “Đất này, cây này, dù có khô cằn, chỉ cần mình kiên nhẫn và biết lắng nghe, mọi thứ sẽ hồi sinh.” Câu nói ấy bỗng vang lên rõ ràng trong tâm trí cô, khiến cô tự nhủ bản thân phải giữ vững niềm tin, dù nông trại hiện tại trông có vẻ hoang tàn đến đâu.
Cô chạm vào một gốc xoài già, ngón tay vuốt nhẹ trên vỏ sần sùi. Hình ảnh bà ngoại năm xưa hiện về: dáng người nhỏ nhắn nhưng tràn đầy năng lượng, đôi tay nhăn nheo khéo léo tỉa cành, vun đất, chăm sóc từng mầm cây. Nhã Linh cảm giác như bà đang đứng cạnh mình, lặng lẽ theo dõi, nhắc nhở cô không bỏ cuộc.
Tiếng cười của trẻ con từ xóm làng bên cạnh thoáng qua, khiến cô bừng tỉnh khỏi dòng ký ức. Mọi thứ ở đây vẫn tiếp tục sống, mặc cho thời gian đã trôi qua. Cô nhận ra rằng nông trại không chỉ là đất, là cây, mà còn là những câu chuyện, là ký ức và cả tình thương mà bà đã gieo vào từng hạt giống. Những ký ức ấy giờ trở thành sức mạnh, nhắc nhở cô rằng cô không đơn độc trong hành trình hồi sinh nơi này.
Nhã Linh đứng lên, hít một hơi thật sâu, ánh mắt dõi theo những khu vườn cũ. Cô khẽ mỉm cười, tự nhủ sẽ giữ gìn và hồi sinh từng luống đất, từng mầm cây, đồng thời lưu giữ những ký ức ấy để chúng sống mãi trong tim. Những câu chuyện nông thôn mà bà kể giờ không chỉ là hồi ức, mà còn là kim chỉ nam dẫn cô bước vào một hành trình mới, nơi quá khứ và hiện tại hòa quyện, nơi cô sẽ tìm lại chính mình.
Gió lại thổi qua, lay động những chiếc lá, mang theo hương đất, hương cây, và nhắc nhở Nhã Linh rằng mọi thứ ở đây vẫn đang chờ đợi bàn tay cô chăm sóc, vẫn đang chờ cô đem đến hơi ấm và sức sống mới.