hương đồng gió nội 2

Chương 4: Cuộc gặp đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, nắng vừa nhú trên đỉnh núi, hắt những tia vàng nhạt xuống mảnh nông trại còn phủ sương mỏng. Nhã Linh khoác túi, tay cầm sổ ghi chép, đi dọc những luống đất cũ để khảo sát tình hình. Mỗi bước chân đều khẽ làm cỏ dại lung lay, đất ẩm dính nhẹ vào giày. Cô cảm giác từng hạt đất, từng luống vườn đều chứa đựng câu chuyện riêng, vừa kỳ lạ vừa gần gũi.

Khi đi tới khu vườn phía sau, nơi những cây xoài cổ thụ đang gầy guộc nhưng vẫn cố bám lấy đất, Nhã Linh giật mình khi thấy một bóng người đang quỳ xuống, tay cẩn thận kiểm tra độ ẩm của đất và gốc cây. Chàng trai ấy cao ráo, mặc áo sơ mi sẫm màu, quần jeans bụi bặm, dáng người linh hoạt như đã quen thuộc với việc chăm sóc nông trại.

Họ nhìn nhau trong khoảnh khắc ngắn, nhưng đủ để Nhã Linh cảm thấy một luồng cảm giác lạ – vừa quen thuộc, vừa khó đoán. Chàng trai nở nụ cười nhẹ, giọng trầm ấm:

“Chào cô, tôi là Hạo. Anh đang khảo sát đất ở đây. Cô… là ai?”

Nhã Linh hơi ngập ngừng, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười đáp lại:

“Mình là Nhã Linh. Mình vừa trở về quê và muốn chăm sóc lại nông trại của bà ngoại.”

Hạo nhướng mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng không giấu được sự thiện cảm. Anh đứng dậy, bước tới gần, đưa tay bắt tay cô:

“Thật sao? Nơi này lâu nay ít người để ý, chắc cô sẽ gặp không ít thử thách.”

Cô cười, cảm giác vừa háo hức, vừa lo lắng len lỏi trong lòng. “Mình biết, nông trại giờ hoang sơ lắm, nhưng mình muốn thử.”

Hạo gật đầu, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn: “Nếu cô muốn, anh có thể giúp. Mình hiểu đất ở đây, và cũng từng giúp một vài người dân hồi sinh vườn tạp.”

Nhã Linh hơi bất ngờ, nhưng trong lòng cảm thấy yên tâm. Dáng người cao, ánh mắt tự tin, cách anh nói chuyện khiến cô tin rằng, đây không chỉ là một người tình cờ gặp, mà còn là người đồng hành đáng tin cậy.

Họ cùng đi dạo quanh mảnh vườn, Hạo chỉ cho cô những điểm đất cằn cần cải tạo, những cây còn có thể cứu vãn, và cả những khu vực cần trồng mới. Nhã Linh chăm chú ghi chép, lắng nghe từng lời anh nói. Không khí sáng sớm dịu dàng, xen lẫn tiếng chim hót và gió thổi qua tán lá, khiến khoảnh khắc gặp nhau ấy trở nên thân thuộc mà nhẹ nhàng đến kỳ lạ.

Khi dừng chân ở một luống rau hoang, Nhã Linh chợt hỏi: “Anh đã sống ở đây lâu chưa?”

Hạo nhìn cô, nụ cười thoáng buồn: “Không lâu, nhưng đủ để hiểu đất này. Mỗi mảnh đất, mỗi cây cối đều có câu chuyện riêng. Nếu cô muốn, mình sẽ kể cho cô nghe.”

Cô gật đầu, cảm giác trong lòng tràn đầy hy vọng. Dù nông trại hoang sơ, dù thử thách phía trước còn nhiều, nhưng có Hạo bên cạnh, mọi thứ dường như không quá khó khăn. Cô biết rằng cuộc gặp đầu tiên này không chỉ là một tình cờ, mà là điểm khởi đầu cho một hành trình mới – hồi sinh nông trại, và có lẽ, khám phá những cảm xúc chưa từng biết trong lòng mình.

Buổi sáng tiếp tục trôi, ánh nắng dần lan tỏa, soi rọi từng luống đất, từng gốc cây. Nhã Linh và Hạo đứng bên nhau, lắng nghe tiếng đất, tiếng gió, và cảm nhận rằng nơi hoang sơ này, với tất cả thử thách, đang chờ họ cùng vun đắp, cùng hồi sinh và viết tiếp những câu chuyện mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×