hương đồng gió nội 2

Chương 5: Những mảnh vườn xưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi gặp gỡ với Hạo, Nhã Linh bắt đầu dạo quanh nông trại, để mắt tới từng khu vườn cũ mà bà ngoại từng chăm sóc. Mỗi bước chân đưa cô qua những con đường mòn phủ cỏ, đều khiến ký ức ùa về, cùng với mùi hương quen thuộc của đất, của lá, của những cây trái còn sót lại.

Khu vườn đầu tiên là vườn xoài cổ thụ – nơi bà ngoại từng kể rằng quả xoài ở đây luôn ngọt ngào và thơm lừng, dù năm nào cũng phải chống chọi với nắng hạn và sâu bệnh. Những cây xoài giờ chỉ còn lại vài gốc còn sống, cành lá thưa thớt, nhưng một vài quả non vẫn treo lủng lẳng, xanh mơn mởn. Nhã Linh khẽ cúi xuống, sờ vào những quả nhỏ, cảm nhận nhựa cây và sức sống âm ỉ lan tỏa. Cô mỉm cười, tự nhủ sẽ chăm sóc để cây cành hồi sinh, để những quả xoài này một ngày nào đó lại trĩu nặng trên cành.

Tiếp theo là khu vườn ổi – nơi từng vang tiếng cười của cô khi hái ổi cùng bà ngoại. Những cây ổi cằn cỗi, thân sần sùi, nhưng Nhã Linh nhìn kỹ vẫn nhận ra mầm xanh mới mọc giữa những cành khô. Cô nhẹ nhàng dùng tay tỉa những cành chết, để ánh sáng và không khí len lỏi, tạo điều kiện cho mầm non phát triển. Hơi ấm từ bàn tay cô lan truyền xuống đất, dường như mảnh vườn cũng đáp lại bằng một nhịp sống nhẹ nhàng, đầy hứa hẹn.

Đi sâu hơn, cô phát hiện một mảnh vườn ít người để ý – vườn bưởi và mít. Những cây bưởi già với lá xanh mượt, một số còn đậu vài trái non, khiến Nhã Linh ngạc nhiên. Bà ngoại từng nói rằng loại bưởi này là giống quý hiếm, thơm ngọt và ít sâu bệnh. Cô vuốt nhẹ lá, nhẩm tính cách chăm sóc để giữ lại giống cây quý này. Cạnh đó là vài cây mít nhỏ mọc tự nhiên, từng quả non đang vươn lên giữa cỏ dại. Cô thầm nghĩ, nếu biết cách chăm, những khu vườn tưởng chừng bỏ hoang này sẽ trở thành nơi sản xuất cây trái hữu cơ quý hiếm, giữ lại ký ức và giá trị của bà ngoại.

Hạo đi bên cạnh, ánh mắt thoáng nụ cười: “Mỗi khu vườn ở đây đều có câu chuyện riêng. Cô thấy không, dù hoang sơ, nhưng thiên nhiên chưa bao giờ bỏ rơi nơi này. Chỉ cần chăm chút, tất cả sẽ hồi sinh.”

Nhã Linh gật đầu, lòng tràn đầy cảm hứng. Cô dừng chân bên một gốc xoài già, nhổ vài cỏ dại quanh gốc, rồi quay sang Hạo: “Anh có thể chỉ mình cách chăm sóc để cây phát triển tốt nhất không?”

Hạo mỉm cười, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn: “Tất nhiên. Mình sẽ kết hợp kỹ thuật hiện đại và kinh nghiệm truyền thống. Chúng ta sẽ cho nông trại một cơ hội hồi sinh, từng cây từng cây.”

Ánh nắng trưa dần lan tỏa, soi rọi lên những mảnh vườn cũ, làm lấp lánh những giọt sương còn sót lại trên lá. Nhã Linh hít một hơi thật sâu, cảm giác đất, cây, không gian quanh mình tràn đầy sức sống. Cô biết rằng, những khu vườn này không chỉ là nơi lưu giữ ký ức, mà còn là nơi cô sẽ gieo mầm hy vọng, khởi đầu cho hành trình hồi sinh nông trại và cả chính bản thân mình.

Trước mắt cô là hàng luống cây cũ, những mầm non vừa nhú, xen lẫn cỏ dại và đất ẩm. Nhã Linh mỉm cười, nhấc tay lên vuốt mái tóc bay trong gió, tự nhủ: nơi hoang sơ này, từng cây, từng mảnh vườn, đều sẽ sống lại dưới bàn tay cô. Và mỗi câu chuyện bà ngoại từng kể sẽ tiếp tục sống, hòa cùng nhịp sống mới của nông trại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×