Chiều xuống, ánh nắng vàng rực trải dài trên những mảnh vườn cũ, đổ bóng dài trên luống rau, gốc cây và những cỏ dại vẫn mọc um tùm. Nhã Linh ngồi trên bậc thềm gỗ, tay cầm cuốn sổ ghi chép, mắt nhìn xa xăm về mảnh nông trại mà giờ đây, trong lòng cô, vừa quen vừa lạ. Những ký ức tuổi thơ ùa về, những câu chuyện bà ngoại kể giờ vang lên trong tâm trí cô rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô chợt nhận ra rằng nông trại này, với tất cả hoang sơ và thử thách, không chỉ là nơi lưu giữ ký ức, mà còn là một cơ hội để cô tạo ra điều gì đó mới mẻ. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu: tại sao không biến nơi này thành một nông trại hữu cơ, vừa giữ lại những giá trị truyền thống, vừa áp dụng các kỹ thuật hiện đại để tạo ra sản phẩm sạch và chất lượng?
Nhã Linh đứng lên, bước dọc các luống vườn. Cô tưởng tượng cảnh những luống rau xanh mơn mởn, những cây trái trĩu quả, không còn cỏ dại um tùm, không còn đất cằn mà thay vào đó là luống đất được chăm sóc kỹ lưỡng, tươi tốt. Sản phẩm hữu cơ không chỉ mang lại giá trị cho bản thân nông trại, mà còn giúp người dân quanh vùng nhận ra tiềm năng của đất đai, học cách chăm sóc cây trái bền vững, và tạo nên cộng đồng gắn kết hơn.
Cô cầm sổ, ghi lại từng ý tưởng: phân bón hữu cơ từ rơm rạ và lá mục, luân canh cây trồng để giữ đất tơi xốp, hệ thống tưới nhỏ giọt tiết kiệm nước, và từng khu vườn sẽ được phân khu hợp lý để dễ chăm sóc và quản lý. Trong đầu cô, nông trại giờ hiện lên như một bức tranh sống động, mỗi chi tiết đều có mục đích và ý nghĩa riêng.
Hạo đi tới, ánh mắt nhìn cô, thấy vẻ say sưa trên khuôn mặt cô. “Linh, có vẻ cô đã tìm ra hướng đi cho nông trại rồi?”
Nhã Linh mỉm cười, mắt sáng rực: “Ừ, mình nghĩ sẽ làm nông trại hữu cơ. Giữ lại cây trái quý hiếm, kết hợp kỹ thuật hiện đại và kinh nghiệm truyền thống. Mình muốn nơi này vừa là ký ức, vừa là nơi tạo ra giá trị thực sự.”
Hạo gật đầu, giọng dịu dàng nhưng đầy hứng khởi: “Ý tưởng hay. Chúng ta có thể thử bắt đầu từ những mảnh vườn cũ, phục hồi từng luống, từng cây. Mình sẽ hướng dẫn cô cách chăm sóc, kết hợp kỹ thuật hiện đại để cây phát triển tốt mà vẫn giữ được nét tự nhiên.”
Nhã Linh nhìn quanh nông trại, ánh nắng chiều xuyên qua tán lá, lấp lánh trên những mầm non còn sót lại. Cô cảm thấy trong lòng một luồng cảm giác tràn đầy hy vọng. Nơi hoang sơ này, với cỏ dại, đất cằn và cây cối gầy guộc, giờ trở thành nơi cô sẽ gieo mầm cho những điều mới mẻ, nơi quá khứ và hiện tại hòa quyện, nơi ký ức của bà ngoại được sống lại trong từng luống rau, từng trái cây.
Cô quay sang Hạo, nụ cười ấm áp nở trên môi: “Anh sẵn sàng đồng hành cùng mình chứ?”
Hạo đáp lại bằng một ánh mắt chắc chắn: “Tất nhiên rồi. Mình sẽ giúp cô hồi sinh nơi này, từng bước một.”
Gió chiều thổi qua, mang theo hương đất, hương cỏ, và cả niềm hy vọng mới. Nhã Linh hít thật sâu, cảm nhận nhịp sống đang len lỏi trở lại mảnh nông trại, và tự nhủ rằng, từ hôm nay, nơi hoang sơ này sẽ trở thành biểu tượng cho sự hồi sinh – của đất, của cây, và của những ký ức tràn đầy yêu thương.