Tiếng bánh xe vali lăn lạch cạch trên con đường đất đỏ vang lên khi Phương Thảo bước xuống xe buýt ở ngoại ô Đà Lạt. Ở tuổi 26, cô từng mộng mơ với công việc ngành du lịch ở Sài Gòn, nơi những chuyến đi khắp thế giới là ánh sáng dẫn lối. Nhưng một hợp đồng thất bại, cộng thêm khoản nợ trang trại hoa oải hương của gia đình, đã buộc cô rời bỏ phố thị để trở về quê. Cánh đồng hoa hiện ra trước mắt, tím ngát nhưng thưa thớt, cỏ dại mọc xen lẫn, dấu hiệu của sự xuống cấp qua năm tháng. Thảo dừng chân, tay chạm nhẹ vào một bông hoa oải hương, hương thơm dịu nhẹ gợi ký ức tuổi thơ, khi cô chạy nhảy bên mẹ, bà Lan, trên cánh đồng từng rực rỡ. “Mình phải cứu nơi này,” cô tự nhủ, mắt sáng lên quyết tâm, dù lòng nặng trĩu vì trách nhiệm và áp lực tài chính.
Hồng, bạn thân từ nhỏ, chạy đến ôm chầm Thảo, mái tóc ngắn bay trong gió: “Cậu về rồi! Trang trại tệ lắm, cỏ mọc khắp nơi, nhưng có cậu, tớ tin sẽ ổn!” Thảo mỉm cười, cố giấu nỗi lo, lòng thầm cảm ơn sự lạc quan của Hồng. Trong căn nhà gỗ cũ, bà Lan ngồi bên bàn gỗ sờn, trước mặt là sổ sách nợ nần chất đống. “Thảo, công ty bất động sản lại gửi người đến, họ muốn mua đất,” bà Lan nói, giọng mệt mỏi, đôi tay gầy guộc run run. Thảo nắm tay mẹ, giọng kiên định: “Mẹ, con sẽ biến trang trại thành điểm du lịch, chúng ta không bán đâu!” Bà Lan gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ lo âu, như thể bà thấy trước những thử thách đang chờ.
Chiều tà, Thảo ra cánh đồng, đội nón lá, kiểm tra luống hoa. Cô ghi chú cẩn thận những khu vực cần cải tạo, từ hệ thống tưới nước đến luống hoa héo úa, lòng tràn hy vọng dù biết khó khăn. Một giọng trầm vang lên: “Cô là chủ trang trại mới?” Thảo giật mình, quay lại thấy Đình Nam, 28 tuổi, dáng cao, áo sơ mi xắn tay, nụ cười thân thiện. Anh là đầu bếp, vừa mở nhà hàng nhỏ gần đó, muốn mua hoa oải hương làm nguyên liệu. “Hoa chưa đẹp, anh mua làm gì?” Thảo hỏi, giọng nghi ngờ, mắt nheo lại quan sát. Nam cười, ánh mắt chân thành: “Tôi thấy tiềm năng. Hoa này sẽ nở rộ nếu được chăm sóc đúng cách.” Lời nói của anh khiến Thảo bối rối, cô bán anh một ít hoa, tay khẽ run khi trao đổi.
Tối, trong căn nhà gỗ, ánh đèn dầu lung linh, Thảo ngồi một mình, nghĩ về Nam. Anh khác những người cô từng gặp ở Sài Gòn – giản dị, chân thành, mang lại cảm giác ấm áp như ngọn gió Đà Lạt. Khi tay họ chạm nhau lúc trao hoa, hơi ấm từ ngón tay anh làm tim cô rung nhẹ, một cảm giác lạ lẫm. Hồng bước vào, giọng lo lắng: “Thảo, công ty bất động sản gửi thư đe dọa kiện nếu mẹ cậu không bán đất!” Thảo nắm chặt tay, mắt sáng lên quyết tâm: “Tớ sẽ không để họ thắng. Tớ sẽ bắt đầu cải tạo ngay ngày mai!”
Đêm khuya, Nam bất ngờ xuất hiện, mang theo món salad hoa oải hương mới thử nghiệm. Họ ngồi trên ghế gỗ ngoài hiên, ánh trăng chiếu sáng cánh đồng, tạo nên không gian tĩnh lặng. Nam kéo Thảo gần hơn, hơi thở anh phả vào má cô, dẫn đến khoảnh khắc H+ tinh tế. Tay anh lướt nhẹ qua vòng eo thon của cô, môi chạm nhẹ, cả hai chìm trong cảm xúc mãnh liệt giữa hương hoa dịu nhẹ. Thảo thì thầm, giọng run run: “Anh làm tim tôi loạn nhịp.” Nam cười, giọng trầm ấm: “Cô cũng làm tôi mất tập trung.” Cảnh H+ đầy cảm xúc, hòa quyện với ánh trăng, thể hiện rung động đầu tiên giữa họ.
Thảo đứng trước cửa nhà, nhìn cánh đồng hoa tím dưới ánh trăng, tự hỏi liệu cô có thể vừa cứu trang trại vừa giữ được cảm xúc mới chớm nở với Nam.