Mặt trời đỏ rực buông xuống, ánh sáng vàng cam phủ lên cánh đồng hoa oải hương, tạo nên một bức tranh rực rỡ như tranh vẽ. Phương Thảo đội nón lá, cầm bình tưới, chăm chút từng luống hoa, mỗi giọt nước rơi xuống đất như mang theo hy vọng của cô về một ngày trang trại trở thành điểm du lịch nổi tiếng. Cô mỉm cười, tưởng tượng du khách chụp ảnh giữa cánh đồng tím ngát. Hồng chạy đến, mang theo cốc nước chanh mát lạnh, giọng lo lắng: “Thảo, cậu chăm chỉ quá! Nhưng công ty bất động sản vừa gửi người đến gặp mẹ cậu, họ rất hung hãn.” Thảo cau mày, lòng nặng trĩu, nhưng cô cố giữ giọng bình tĩnh: “Tớ sẽ không để họ phá hoại giấc mơ của mình. Tớ sẽ đấu đến cùng.”
Trong căn nhà gỗ, bà Lan đang đối mặt với Vũ, đại diện công ty bất động sản. “Bà Lan, bán đất đi, trang trại này không cứu được đâu,” Vũ nói, giọng trơn tru, ánh mắt sắc lạnh như dao. Thảo bước vào, chen ngang, giọng kiên quyết: “Chúng tôi không bán! Đây là tâm huyết của gia đình tôi!” Vũ cười nhạt, để lại một câu đe dọa: “Cô sẽ hối hận nếu chống lại chúng tôi.” Thảo nắm tay mẹ, an ủi: “Mẹ, con đã liên hệ một công ty du lịch, họ rất quan tâm đến ý tưởng tổ chức tour ở đây. Chúng ta sẽ vượt qua được.”
Chiều tà, Thảo ra cánh đồng, hương hoa oải hương làm cô thư giãn, dù áp lực vẫn đè nặng lên vai. Cô kiểm tra đất, ghi chú những luống hoa cần chăm sóc thêm. Đình Nam xuất hiện, mang theo một rổ rau củ tươi từ vườn: “Tôi cần hoa oải hương cho món mới, cô bán chứ?” Thảo dẫn anh đi hái hoa, tay họ vô tình chạm nhau, khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh. Nam cười, ánh mắt tinh nghịch: “Cô dễ thương khi xấu hổ.” Họ trò chuyện, Thảo chia sẻ kế hoạch biến trang trại thành điểm du lịch, từ việc trồng thêm hoa đến xây khu nghỉ chân. Nam gật đầu, giọng chân thành: “Tôi sẽ hỗ trợ cô bằng các món ăn từ hoa oải hương, chắc chắn sẽ thu hút du khách.”
Tối, Nam mời Thảo đến nhà hàng của anh, nơi ánh đèn vàng chiếu sáng căn bếp nhỏ, mùi thảo mộc thoang thoảng. Nam nấu món salad hoa oải hương, động tác thành thạo khiến Thảo ngưỡng mộ. Khi anh đưa cô một đĩa thức ăn, tay họ chạm nhau, hơi ấm lan tỏa, làm cô bối rối. Nam kéo Thảo vào lòng, môi anh tìm đến môi cô, dẫn đến khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc. Tay anh lướt nhẹ qua lưng cô, hơi thở gấp gáp, cả hai chìm trong đam mê giữa hương hoa oải hương thoang thoảng. Thảo thì thầm, giọng run run: “Anh làm tôi quên đi lo âu.” Nam đáp, giọng trầm ấm: “Cô là nguồn cảm hứng của tôi.” Cảnh H+ tinh tế, hòa quyện với không khí ấm áp, thể hiện sự gắn kết ngày càng sâu sắc.
Drama bùng nổ khi Minh, anh trai Nam, gọi điện, giọng giận dữ qua loa ngoài: “Nam, về Sài Gòn ngay! Nhà hàng ở quê chẳng có tương lai!” Nam phản đối, giọng cứng rắn: “Đây là ước mơ của em!” Thảo nghe được, lòng đau nhói, lo lắng hỏi: “Anh sẽ rời Đà Lạt sao?” Nam nắm tay cô, ánh mắt kiên định: “Tôi ở lại, vì cô và giấc mơ của tôi.”
Thảo đứng trước gương trong phòng, cầm bức ảnh cũ của cánh đồng hoa, quyết tâm bảo vệ trang trại và giữ Nam bên mình, dù con đường phía trước đầy thử thách.