hương đồng gió nội

Chương 5: Lều Trắng Dưới Nắng Sớm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng nhạc dân gian rộn ràng vang lên từ chiếc loa nhỏ, Phương Thảo tất bật dựng lều trắng cho sự kiện giới thiệu trang trại hoa oải hương. Cô cẩn thận trang trí lều bằng những bó hoa tím, mơ về hình ảnh du khách chụp ảnh và tận hưởng không gian Đà Lạt. Hồng giúp treo bảng quảng cáo, giọng phấn khởi: “Thảo, sự kiện này sẽ cứu trang trại! Cậu làm tốt lắm!” Thảo gật đầu, nhưng lòng vẫn lo âu vì mối đe dọa từ công ty bất động sản, đặc biệt là Vũ, người không ngừng tìm cách phá hoại.

Bà Lan ôm Thảo, giọng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe: “Con làm mẹ tự hào, nhưng mẹ vẫn lo họ sẽ phá tiếp.” Thảo an ủi, giọng dịu dàng: “Mẹ, con sẽ bảo vệ trang trại. Sự kiện này là bước đầu tiên để chúng ta trả nợ.” Đình Nam xuất hiện, mang theo khay món ăn mới: “Tôi nấu mấy món từ hoa oải hương cho du khách thử, hy vọng họ thích.” Thảo cười, ánh mắt biết ơn: “Cảm ơn anh, Nam. Anh luôn làm tôi bất ngờ.” Họ cùng hướng dẫn du khách hái hoa, tay vô tình chạm nhau, khiến Thảo đỏ mặt, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sự kiện diễn ra sôi nổi, du khách thích thú với món salad hoa oải hương của Nam, chụp ảnh giữa cánh đồng và chia sẻ trên mạng xã hội. Nhưng Vũ xuất hiện, phát tờ rơi tuyên truyền khu nghỉ dưỡng, cố ý gây rối, thu hút sự chú ý của du khách. Thảo bước tới, giọng kiên quyết: “Các người không phá hoại được sự kiện của tôi!” Vũ cười nhạt, giọng mỉa mai: “Cô sẽ thua sớm thôi.” Nam đứng bên Thảo, giọng cứng rắn: “Cô ấy không đơn độc.”

Tối, trong căn bếp nhỏ của Nam, ánh đèn vàng lung linh, họ ngồi chia sẻ nỗi lo về trang trại và áp lực từ Vũ. Nam kéo Thảo vào lòng, môi anh tìm đến môi cô, dẫn đến khoảnh khắc H+ đầy cảm xúc. Tay anh lướt nhẹ qua lưng cô, hơi thở gấp gáp, cả hai chìm trong đam mê giữa hương hoa oải hương thoang thoảng. Thảo thì thầm, giọng run run: “Anh làm tôi mạnh mẽ hơn.” Nam đáp, giọng trầm ấm: “Cô là lý do tôi ở lại.” Cảnh H+ tinh tế, hòa quyện với không khí ấm áp của căn bếp, thể hiện sự gắn kết sâu sắc giữa họ.

Minh gọi điện, giọng giận dữ qua loa ngoài: “Nam, về Sài Gòn ngay! Mày bỏ gia đình vì cô ta?” Nam từ chối, giọng kiên định: “Đây là cuộc sống của em!” Thảo nghe được, lòng lo lắng, hỏi nhỏ: “Anh sẽ đổi ý sao?” Nam ôm cô, ánh mắt chắc chắn: “Tôi ở lại, vì cô.”

Thảo đứng bên lều trắng, nhìn dòng du khách rời đi, cầm một bông hoa oải hương, quyết tâm biến trang trại thành điểm đến nổi tiếng, bất chấp mọi thử thách.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×