hương hoa chướng

Chương 4: Người cũ – kẻ lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm trong cung tĩnh lặng đến rợn người. Tư Dung được triệu vào Ngự tiền để dâng hương mới cho tướng quân Mạc Tĩnh — người vừa được hoàng thượng triệu hồi từ biên cương.

Nàng đi chậm qua hành lang dài, tay ôm hộp hương gỗ. Trong không khí lẫn mùi tuyết tan, có một thứ khác, nặng và ngọt như máu khô: **mùi ký ức**.

Khi cánh cửa đại điện mở ra, ánh đuốc hắt lên gương mặt người đàn ông đứng quay lưng. Áo giáp bạc sáng như tuyết, vai rộng, dáng kiêu hùng, chỉ có đôi mắt là vẫn lạnh, sâu và xa như năm ấy.

Mạc Tĩnh quay lại.

Ánh nhìn lướt qua nàng, dừng lại một thoáng — đủ để tim Tư Dung nảy lên một nhịp, rồi bình tĩnh trở lại.

“Ngươi là người mới?”

Giọng hắn trầm, khàn, không có chút ấm nào.

Tư Dung cúi đầu, giọng nhẹ mà trong:

“Dạ, nô tỳ là người phòng hương. Được lệnh dâng hương an thần cho đại nhân.”

Hắn gật nhẹ, ra hiệu. Nàng tiến đến, mở hộp gỗ. Mùi hương thanh dịu lan ra — “Tuyết Tẩm”. Loại hương nàng từng tự tay pha cho hắn trong lần tiễn quân ra biên giới.

Căn phòng chìm trong hương. Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng tối.

“Mùi này… ta từng ngửi thấy ở đâu rồi.”

Tư Dung mỉm cười, vẫn cúi đầu. “Hương này là công thức cũ trong kho. Có lẽ đại nhân đã từng được dùng.”

Hắn im lặng. Ánh mắt nhìn sâu vào khuôn mặt nàng — dù ánh sáng mờ, đường nét kia vẫn khiến hắn có cảm giác lạ lùng.

“Ngươi tên gì?”

“Tư Dung.”

Giọng nàng không run, nhưng bên trong, tim như bị ai siết lại.

Mạc Tĩnh ngẩn ra. “Tư Dung…”

Hắn lặp lại, chậm rãi, như nếm từng chữ. Rồi khẽ bật cười — một tiếng cười trầm, ngắn, nghe như chế nhạo chính mình.

“Tên này, nghe giống tên một người ta đã quên.”

Nàng ngẩng lên thoáng chốc. Ánh nến hắt lên đôi mắt đen sâu, trong đó phản chiếu bóng hắn — và bóng của quá khứ.

“Đại nhân quên rồi cũng phải. Người trong cung, mấy ai nhớ được ai.”

Giọng nàng bình thản, nhưng nơi đuôi mắt, nỗi đau giấu kỹ như lưỡi dao nhỏ giấu trong tay áo.

Hắn nhìn nàng lâu, rồi quay đi. “Ngươi có bàn tay của người từng pha hương cho hoàng hậu. Lạ thật — hương của ngươi khiến ta không thể yên.”

Tư Dung khẽ cúi người, môi cong nhẹ. “Hương, vốn để làm người say, chứ đâu phải để yên lòng.”

Hắn nhìn nàng thêm lần nữa, ánh mắt lướt qua cổ tay trắng mảnh, nơi dính một vệt hồng rất nhạt — dấu sáp nến khi mở phong ấn “Phù Lan Tán” hôm trước.

“Cẩn thận đấy,” hắn nói, giọng hạ thấp. “Trong cung này, có những mùi hương khiến người ta chết mà vẫn còn mơ.”

Tư Dung đáp nhỏ: “Vâng. Nô tỳ chỉ sợ người ta mơ rồi… không muốn tỉnh.”

Khoảnh khắc ấy, ánh nến lung linh. Họ đứng đối diện nhau — hai người, hai kiếp, hai tâm hồn từng giết nhau bằng niềm tin.

Không khí đặc lại, giữa họ chỉ còn mùi hương lan tràn, quyện giữa quá khứ và hiện tại.

Khi nàng rời đi, Mạc Tĩnh vẫn đứng đó, bàn tay siết chặt bên cạnh lọ “Tuyết Tẩm”.

Trong lòng hắn có một nỗi bức bối không tên — như thể người phụ nữ ấy không phải cung nữ bình thường, mà là một linh hồn từ giấc mộng xa xưa nào đó trở lại để đòi nợ.

Còn Tư Dung, ra khỏi điện, khẽ cười trong bóng tối.

“Nếu ngươi không nhớ ta,” nàng thì thầm, “ta sẽ khiến mùi hương này khắc vào máu ngươi lần nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×