Mạc Tĩnh không ngủ được.
Từ sau khi cung nữ tên Tư Dung rời đi, căn phòng dường như vẫn còn vương lại mùi hương nhè nhẹ — không quá nồng, nhưng quấn lấy tâm trí, như hơi thở ai đó thì thầm bên tai.
Hắn bước ra ngoài điện. Gió khuya thổi qua hành lang, mang theo hơi lạnh của tuyết đầu mùa. Mạc Tĩnh khẽ hít sâu, nhưng thay vì hương tuyết, trong mũi hắn lại thoảng lên một mùi khác: **mùi trầm ấm pha với lan tàn**, loại hương chỉ có duy nhất một người từng dùng — Lệ Yên.
Hắn siết chặt chuôi kiếm bên hông. “Không thể nào…”
Trong đầu, hình ảnh nàng hiện lên: đôi mắt biết cười, giọng nói mềm như khói, mỗi lần pha hương đều nghiêng đầu hỏi hắn muốn “hương an thần” hay “hương mê tâm”. Hắn từng nói, “hương của nàng khiến ta quên đi máu trên chiến trường.”
Và rồi… chính hắn lại để nàng chết trong máu.
Một giấc mộng mơ hồ kéo hắn về đêm ấy — cung rực lửa, người người hoảng loạn, nàng quỳ giữa biển khói, còn hắn đứng bên ngoài, nhìn qua lớp khói mờ. Ai đó hô “phản nghịch”, “âm mưu độc sát hoàng hậu”, và hắn, vì một lệnh, đã quay đi.
Hắn tự nhủ, đó là mệnh lệnh. Nhưng khi mùi “Phù Lan Tán” vừa thoảng qua, tim hắn như bị bóp nghẹt.
Mạc Tĩnh trở vào điện, đốt lại nến. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu trong gương đồng. Trong đó, hắn thấy bóng mình — nhưng phía sau là **một bóng trắng đứng lặng**, mờ như khói hương.
“Lệ Yên…” — hắn thì thầm.
Bóng kia không trả lời, chỉ nghiêng đầu, cười.
Rồi tan biến.
Mạc Tĩnh bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Lọ hương “Tuyết Tẩm” trên bàn đã mở nắp từ bao giờ, khói mỏng bay nghi ngút. Hắn vội đậy lại, nhưng hương đã ngấm sâu vào không khí.
Hắn đi tìm người pha hương.
Cung hương đã khóa, lính gác nói: “Cô Tư Dung xin nghỉ vì say hương, đang ở phòng riêng phía tây viện.”
“Say hương?” — hắn nhíu mày.
Trong cung này, chỉ có những kẻ biết rõ dược tính mới dám dùng hương đến mức say.
Hắn lặng lẽ đến nơi, đứng sau vách ngăn. Ánh nến bên trong mờ ảo. Tư Dung ngồi trước bàn, tay cầm lọ “Phù Lan Tán”, môi khẽ đọc một công thức bằng giọng rất nhỏ.
Mạc Tĩnh cảm giác tim mình đập loạn. Giọng nàng — giống đến kỳ lạ, như từ kiếp trước vọng về.
“Ngươi đang làm gì?” — hắn hỏi, đột ngột đẩy cửa.
Tư Dung giật mình, lập tức giấu lọ hương. Ánh mắt nàng bình tĩnh, nhưng môi hơi run. “Nô tỳ... chỉ đang thử công thức mới.”
Hắn tiến lại gần, khoảng cách chỉ còn một bước. “Công thức mới? Hay là hương cũ của người đã chết?”
Nàng không đáp. Trong khoảnh khắc, hai ánh nhìn chạm nhau. Hương trong phòng đặc quánh, như có linh hồn riêng.
“Ngươi biết không,” Mạc Tĩnh nói chậm, “ta từng gặp một người, có giọng nói y hệt ngươi. Nhưng nàng ta chết rồi. Trong lửa.”
Tư Dung mỉm cười, nụ cười không có chút sợ hãi. “Chết rồi ư? Vậy nếu nàng sống lại, đại nhân sẽ làm gì?”
Hắn sững lại. Câu hỏi đơn giản, nhưng tim hắn như bị cào xước.
“Ta sẽ…” — hắn ngập ngừng, ánh mắt tối lại — “ta sẽ hỏi vì sao nàng lại khiến ta phản bội chính mình.”
Tư Dung khẽ cúi đầu, giọng như gió.
“Có lẽ… vì ngươi xứng đáng.”
Khoảnh khắc ấy, nến phụt tắt.
Chỉ còn lại mùi hương — nồng, ngọt, và đau đớn đến nghẹt thở.