hương hoa chướng

Chương 6: Lưới hương đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vào tiết lập đông. Trong cung, yến tiệc của hoàng hậu tổ chức để đón Mạc Tĩnh trở về.

Cả hậu cung rực rỡ, hương phấn trộn lẫn, nhưng trong góc khuất nhất — nơi đặt lư đồng đốt hương, Tư Dung lặng lẽ đứng, tay điều chỉnh nhịp khói bay.

Lần này, nàng không pha “Tuyết Tẩm” an thần như lệnh. Thay vào đó, nàng lén trộn một chút “Thiên Mị” — loại hương từng bị cấm, chỉ cần ngửi lâu, người sẽ rơi vào ảo giác ham muốn và hoảng loạn, khiến lý trí tan rã.

Nàng gọi nó là **lưới hương đầu tiên**.

Lệ Quân — quý phi được sủng ái nhất, ngồi gần hương lư đồng. Tư Dung đứng xa, ánh mắt bình lặng nhưng sâu như vực.

Khi khói hương cuộn lên, mảnh mây trắng mỏng lượn qua gương mặt Lệ Quân. Nàng ta ngẩng lên, ánh mắt đượm sương, môi khẽ mấp máy.

“Thơm quá… là hương gì thế này?”

Tư Dung khẽ đáp: “Là Tuyết Tẩm, thưa nương nương.”

Giọng nàng mềm như tơ, không một chút gợn.

Lệ Quân mỉm cười, hít sâu lần nữa. Nhưng trong ánh mắt, một thoáng mơ màng đã hiện. Tay nàng ta vô thức đưa lên ngực, gương mặt ửng đỏ.

Mạc Tĩnh ngồi phía xa, dường như cũng nhận thấy điều lạ. Hắn khẽ cau mày, ánh mắt thoáng nhìn sang phía Tư Dung — nơi nàng đang cúi đầu điều hương, dáng bình thản đến đáng ngờ.

Một lát sau, Lệ Quân bỗng đứng dậy, rượu trong tay nghiêng đổ.

“Hoàng hậu… hoàng hậu hạ độc ta!” — nàng ta thét lên, ánh mắt hỗn loạn, chỉ tay về phía bàn trên.

Cả yến tiệc náo loạn. Các cung nữ hoảng hốt, thái y được gọi tới. Mạc Tĩnh đứng dậy, ánh nhìn sắc bén quét qua Tư Dung, như muốn xuyên thấu nàng.

Tư Dung vẫn đứng yên, hai tay chắp nhẹ. Trong lòng nàng dâng lên một cơn khoái cảm âm ỉ.

Mùi “Thiên Mị” lan khắp đại điện, quyện cùng khói nến, khiến người ta hoa mắt, lòng rối loạn. Nàng biết chỉ cần thêm chút nữa, mọi thứ sẽ đổ sập như domino.

Nhưng đúng lúc đó, giọng Mạc Tĩnh vang lên, lạnh và dứt khoát:

“Không phải độc. Là hương.”

Mọi người sững lại.

Hắn bước tới lư đồng, cúi xuống, nhặt một mẩu tro hương, ngửi khẽ.

“Mùi trầm có lẫn lan khô — không thuần khiết. Ai đã đổi công thức hương này?”

Tư Dung ngẩng lên, đáp bình tĩnh:

“Dạ, nô tỳ chỉ làm theo ghi chép trong kho. Có thể là nhầm lẫn trong phối trộn.”

Hắn nhìn nàng, lâu hơn bình thường. Trong mắt có thứ gì đó vừa nghi ngờ, vừa… nhận ra.

“Lần sau, ngươi nên cẩn thận hơn. Có những mùi hương… chỉ cần lệch một chút cũng đủ khiến người ta mất mạng.”

Nàng khẽ cúi đầu. “Nô tỳ hiểu.”

Khi mọi người tản ra, Lệ Quân vẫn còn hoảng loạn, miệng lẩm bẩm tên hoàng hậu.

Còn Tư Dung, rời khỏi điện, chậm rãi tháo găng tay, để lộ vết mực mờ trên cổ tay — hình một cánh hoa lan, dấu ký riêng của Lệ Yên năm xưa.

Nàng vuốt nhẹ, giọng thì thầm trong gió:

“Lệ Quân… chỉ là khởi đầu. Cung này sắp nhớ lại mùi của ta.”

Ngoài trời, tuyết rơi dày hơn.

Giữa màn trắng mờ, bóng Mạc Tĩnh vẫn dõi theo nàng từ xa.

Trong mắt hắn, ánh nến phản chiếu — cùng mùi hương không thể nào quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×