hương hoa chướng

Chương 7: Mâu thuẫn nội tâm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau yến tiệc, hậu cung vẫn chưa hết xôn xao. Lệ Quân được truyền là “trúng phong hương mê”, không phải độc — nhưng lời đồn lan nhanh hơn khói. Ai cũng nói, chỉ có người hiểu hương sâu như **Lệ Yên năm xưa** mới đủ khả năng tạo ra thứ hương khiến người mất trí như thế.

Mạc Tĩnh ngồi trong thư phòng, tay siết bản tấu, ánh mắt không rời lọ hương nhỏ đặt trên bàn. Lọ ấy hắn lấy từ điện hôm đó — hương của Tư Dung.

Mùi vẫn còn, nhè nhẹ mà dai dẳng, như lời gọi từ nơi xa.

Hắn không hiểu vì sao một cung nữ bình thường lại khiến hắn bất an đến thế. Cử chỉ của nàng, ánh nhìn, cách đặt nắp hương, thậm chí cả cách buộc dây đều giống Lệ Yên đến lạ.

“Không thể nào…” — hắn tự nhủ, nhưng lòng lại không tin chính lời mình.

Hắn ra lệnh cho thuộc hạ:

“Đi tra cung nữ tên Tư Dung. Biết nàng từ đâu vào cung, người tiến cử là ai.”

Nửa ngày sau, kết quả trở lại:

“Tư Dung được tuyển từ viện hương phía nam, lý lịch sạch. Chỉ có một điều… nàng vào cung đúng ngày sinh thần của cố phi Lệ Yên.”

Mạc Tĩnh khựng lại. Ngón tay hắn vô thức siết mạnh, đến mức miệng lọ hương vỡ làm đôi. Mùi trầm lan ra, ngấm vào áo.

Cả căn phòng như xoáy trong hương.

Hắn nhớ lại lần đầu gặp Lệ Yên — nàng cũng bước ra từ kho hương, tay ôm lọ hương vỡ, mùi lan phảng phất.

“Ngươi tin vào định mệnh không, tướng quân?” nàng từng hỏi.

Hắn cười, “Ta chỉ tin vào gươm.”

Giờ đây, hắn không chắc nữa.

Đêm đó, hắn đi ngang khu tây viện. Từ xa, ánh nến trong phòng Tư Dung vẫn sáng. Bóng nàng nghiêng bên giá hương, đôi tay mảnh mai thoăn thoắt.

Mạc Tĩnh không gõ cửa. Hắn chỉ đứng trong bóng tối, nhìn qua song cửa.

Tư Dung đang cười — nụ cười rất khẽ, chỉ hiện nơi khóe môi, khi nàng đưa tay vẽ gì đó trên mặt bàn.

Hắn nhìn kỹ: là chữ “Tĩnh”.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Hắn lặng lẽ lùi lại, giẫm lên cành khô. Tiếng gãy khẽ vang, nàng ngẩng lên. Ánh nến chiếu ra ngoài, quét qua bóng hắn.

“Đại nhân?” — giọng nàng vang lên, nhẹ mà chắc.

“Ngươi chưa ngủ?” — hắn đáp, cố giữ giọng bình thản.

“Nô tỳ pha hương khuya, mong không quấy rầy đại nhân.”

Hắn bước vào, ánh mắt lướt qua bàn — nơi chữ “Tĩnh” vừa bị nàng phủ tro hương lên, nhưng vẫn nhìn thấy mờ mờ.

“Ngươi học chữ từ ai?”

“Nô tỳ không học, chỉ vẽ linh tinh thôi.”

“Vẽ linh tinh mà viết đúng tên ta?” — hắn nhếch môi.

Tư Dung cúi đầu, mái tóc buông che nửa mặt. “Đại nhân nghĩ nhiều rồi.”

“Phải không?”

Mạc Tĩnh bước gần, hơi hương quanh nàng khiến hắn hoa mắt. Gần đến mức, hắn có thể thấy vết sáp nhỏ trên cổ tay nàng — đúng chỗ năm xưa Lệ Yên từng bị phỏng.

“Ngươi… rốt cuộc là ai?”

Tư Dung ngẩng lên. Ánh mắt nàng sâu thẳm, nửa như buồn, nửa như mỉa.

“Nếu nô tỳ nói, đại nhân có tin không?”

Hắn nhìn nàng, không đáp.

Hương lan đặc, khói nến như bao lấy cả hai.

Và trong giây ngắn ngủi ấy, hắn thề mình nghe thấy tiếng thì thầm sát tai:

> “Nếu ta là người ngươi giết, ngươi có hối không?”

Mạc Tĩnh giật mình — nhưng Tư Dung vẫn đứng yên, môi khép, không nói gì.

Gió từ hành lang thổi vào, cuốn khói hương lên cao.

Trong gió, **mùi hương ấy lại chính là hương của đêm nàng chết**.

Hắn quay bước rời đi, không nói thêm lời nào.

Sau lưng, Tư Dung nhìn theo, nụ cười mờ dần trong khói.

“Nhớ đi, Mạc Tĩnh. Càng nhớ, càng đau. Càng đau, càng quỳ gối dưới chân ta.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×