hương lửa mê tình

Chương 3: Bí Mật Sau Đôi Mắt Lạnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Anh không biết vì sao Duy lại không đụng đến cô suốt ba ngày liên tiếp. Mỗi đêm, anh chỉ ngồi trên ban công biệt thự, ánh mắt hướng ra dòng sông đen lặng như tờ, đôi khi uống một ít rượu rồi im lặng suốt đêm.

Cô cũng không dám hỏi. Giữa họ là một hợp đồng. Và cô chỉ là người ký tên bên dưới.


Một buổi chiều, Minh Anh đang gấp quần áo thì chuông cửa vang lên. Cô định ra mở nhưng quản gia đã bước tới, cản lại:

– Cô không có quyền tiếp khách trong căn nhà này.

Cô hơi lúng túng.

Một lát sau, tiếng cãi vã vang lên phía phòng khách.

– Khánh Duy! Anh tránh mặt tôi là có ý gì? Anh nghĩ tôi không biết anh đang nuôi gái trong nhà này à?!

Giọng nữ cao vút, đanh đá. Minh Anh sững sờ, đứng chết lặng sau bức tường ngăn giữa hành lang và phòng khách. Giọng nói ấy đâm xuyên lồng ngực cô.

– Tôi với em đã kết thúc rồi, Thảo Vy – Duy đáp lạnh lùng – Đừng tự gắn mình vào những điều không còn tồn tại.

– Kết thúc?! Anh dám vứt bỏ mối quan hệ năm năm vì một đứa con gái không danh phận?

– Đúng. Vì cô ấy không phải là em.

Một sự im lặng đầy sát thương bao trùm.

Minh Anh như nghẹt thở. Cô không dám nghe nữa, chỉ lùi về phía sau, tim đập loạn. Cô không có quyền ghen. Không có quyền cảm thấy gì cả. Cô chỉ là... một "giao dịch".


Tối đó, Duy bước vào phòng cô, mắt ánh lên vẻ giận dữ kìm nén.

– Em đã nghe hết đúng không?

– Em không cố ý... – Cô cúi đầu.

– Không cần giải thích. Nhưng nhớ cho kỹ: đời tôi không có chỗ cho người phụ nữ xen vào quá khứ của tôi. Nếu em dám hỏi thêm, hợp đồng sẽ chấm dứt.

Minh Anh ngẩng lên, nhìn sâu vào đôi mắt u uất của anh. Lần đầu tiên cô thấy trong đó... là sự tổn thương, chứ không phải sự tàn nhẫn.

– Em không hỏi. Nhưng nếu anh cần người lắng nghe, em sẵn sàng ngồi bên cạnh.

Duy im lặng. Một lúc lâu sau, anh ngồi xuống cạnh cô, đặt ly rượu lên bàn, rồi bất ngờ cất lời:

– Cô ấy phản bội tôi. Trên chính chiếc giường tôi từng yêu cô ta như điên dại. Và người đàn ông đó là anh trai tôi.

Minh Anh nghẹn họng. Cô không biết nên nói gì.

– Từ hôm đó, tôi không còn tin bất kỳ thứ tình cảm nào nữa. Tôi chỉ tin vào hợp đồng, tiền bạc, và sự kiểm soát.

Anh cười nhạt, ngửa cổ uống cạn ly rượu.

– Và em... là thứ duy nhất tôi có thể điều khiển lúc này.

Anh đẩy cô ngã xuống giường, không chần chừ.

Không dịu dàng. Không âu yếm.

Chỉ là trút bỏ tất cả oán hận, đau đớn lên thân xác cô.

Nhưng giữa những nhịp thở gấp gáp, giữa những va chạm cháy bỏng, Minh Anh cảm nhận một điều khác lạ: Duy không còn chỉ chạm vào thân thể cô – mà là sự trút bỏ nỗi cô đơn trong tim.

Và cô, đã không còn có thể ghét anh được nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.