hương lửa mê tình

Chương 4: Khi Cảm Xúc Không Còn Giả Tạo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm ấy, Khánh Duy không rời đi ngay như thường lệ. Anh nằm lại bên cạnh cô – không nói một lời – chỉ thở đều đều trong bóng tối.

Minh Anh mở mắt, quay sang nhìn anh. Khuôn mặt thường ngày sắc lạnh ấy, giờ ngủ say lại lộ rõ nét u sầu mơ hồ. Cô giơ tay định khẽ chạm vào gò má anh nhưng lại rút về. Cô sợ mình đang rơi vào một thứ cảm giác không được phép.


Sáng hôm sau, Duy rời nhà sớm. Minh Anh không hỏi đi đâu. Cô ngồi bên ban công, nhìn xuống dòng sông lặng lẽ, trong lòng bỗng trống rỗng đến lạ.

– Cô Minh Anh? – Quản gia bước đến – Có một vị khách đến tìm cô.

– Tìm tôi?

Cô ngạc nhiên. Cô đâu có ai thân thích ở thành phố này?

Nhưng khi bước xuống phòng khách, cô chết lặng.

– Tuấn?!

Một người con trai cao gầy, mái tóc rối nhẹ, nụ cười quen thuộc năm nào hiện ra trước mắt cô. Người bạn thời đại học – người từng theo đuổi cô suốt hai năm trời, người cô từng trốn tránh khi gia đình sa sút.

– Tưởng em quên anh rồi chứ? – Tuấn cười, ánh mắt ấm áp.

– Sao anh lại biết em ở đây?

– Anh gặp mẹ em trong bệnh viện. Bà nói em đã bán mình để cứu thằng Bé. Anh không tin… nhưng rồi lần theo hồ sơ bệnh án, anh tìm được địa chỉ này.

Minh Anh siết chặt tay.

– Anh không nên đến. Chỗ này không phải nơi dành cho những người như anh.

Tuấn đứng dậy, bước gần cô hơn, ánh mắt tha thiết:

– Em không phải món đồ. Anh có thể giúp em. Em không cần sống thế này nữa!

Minh Anh run lên. Những lời đó… như con dao đâm thẳng vào nỗi nhục trong lòng cô. Nhưng hơn cả, cô sợ – sợ Khánh Duy biết được.

– Anh đi đi. Em van anh đấy!

– Không. Anh sẽ không để em bị kẻ khác sai khiến thêm một ngày nào nữa.


Ngay lúc đó, tiếng cửa mở. Khánh Duy xuất hiện, dáng vẻ điềm tĩnh như thường, nhưng ánh mắt lạnh hơn băng đá khi nhìn thấy Tuấn.

– Vị khách này… là ai?

Minh Anh không nói được. Tuấn tiến lên, đầy căng thẳng:

– Tôi là người yêu cũ của cô ấy. Tôi đến để đưa Minh Anh về.

Duy cười khẩy.

– Người yêu cũ à? Cậu nghĩ mình là ai? Công tử lọ lem à?

– Còn anh? Anh chỉ là một gã có tiền dùng tiền để mua thân xác phụ nữ!

Không khí đóng băng.

Duy bước đến, đấm thẳng vào mặt Tuấn. Cú đấm mạnh và nhanh đến mức Tuấn ngã lăn xuống sàn. Máu từ khóe môi anh trào ra.

– Cút khỏi đây. Trước khi tôi gọi người xử lý cậu – Duy rít qua kẽ răng.

Tuấn lau máu, ánh mắt không hề sợ hãi:

– Dù anh có là ai… tôi cũng sẽ quay lại. Em ấy xứng đáng được sống tự do.

Tuấn quay lưng bỏ đi, để lại Minh Anh chết lặng giữa căn phòng xa hoa lạnh lẽo.

Duy quay sang, nhìn cô trừng trừng:

– Em vẫn còn vương vấn thằng đó?

– Không… em không liên quan gì nữa…

Anh không nói gì thêm. Chỉ quay người, bỏ lên phòng. Nhưng Minh Anh biết – trong đôi mắt lạnh kia, đang là một cơn sóng dữ cuộn trào.


Đêm đó, Duy không xuống ăn tối. Cũng không nhắn gì cho cô.

Minh Anh nhìn lên tầng hai, lòng rối như tơ vò.

Rốt cuộc... ai mới là người cô nên tin? Ai mới là thật lòng?


Chương 5 sẽ hé lộ một tình thế nguy hiểm khiến Minh Anh phải lựa chọn: đi theo Tuấn để thoát khỏi “nhà tù vàng”, hay tiếp tục ở lại để chữa lành trái tim đầy vết thương của Khánh Duy? Bạn có muốn đọc tiếp không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.