hương lửa mê tình

Chương 5: Ranh Giới Mong Manh Giữa Yêu Và Sở Hữu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày trôi qua, Khánh Duy không nói một lời với Minh Anh. Cả căn biệt thự rộng lớn chìm trong sự im lặng ngột ngạt.

Minh Anh vẫn sống, vẫn ăn, vẫn ngủ – như một cái bóng. Nhưng trái tim cô... chao đảo.

Duy không đến gần cô nữa. Không còn những đêm cháy bỏng, không còn ánh mắt chiếm hữu quen thuộc. Anh tránh mặt cô như thể chính cô là điều gì đó bẩn thỉu.

Mà đúng, cô vốn đã bẩn. Vì cô là người ký một bản hợp đồng tình dục.


Tối hôm đó, Minh Anh chủ động lên tầng. Cô đẩy cửa phòng Duy, thấy anh đang đứng bên cửa sổ, một tay cầm ly rượu, mắt dán vào màn đêm ngoài kia.

– Anh...

Anh không quay lại, giọng lạnh băng:

– Em đến đây làm gì?

– Em... em chỉ muốn...

– Muốn nhắc tôi rằng em vẫn đang ở đây? Vẫn là “tài sản” của tôi?

Minh Anh sững người. Câu nói ấy như lưỡi dao cứa vào da thịt.

– Em không phải tài sản. Em cũng có cảm xúc…

Duy bật cười.

– Cảm xúc à? Em nói với tôi về cảm xúc, sau khi để một thằng đàn ông khác bước chân vào biệt thự của tôi? Sau khi để nó nói rằng sẽ đưa em đi?

– Em không kêu anh ấy đến! Em đã bảo anh ấy rời đi! – Cô gào lên.

– Nhưng em không ngăn nó. Em cũng không đuổi nó. Em để nó nói chuyện như thể... em muốn thoát khỏi tôi.

Cô nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.

– Em từng nghĩ... giữa chúng ta không có gì ngoài một hợp đồng. Nhưng anh đã từng ôm em dịu dàng, từng nhìn em như thể em là người quan trọng...

Anh bước đến, ánh mắt sắc như dao:

– Tất cả đều là giả dối.

– Còn anh? Anh không giả dối? – Cô gào lên – Anh cũng tổn thương, anh cũng cô đơn, anh cũng... cũng cần được yêu như em!

Cả hai đứng nhìn nhau, hơi thở gấp gáp. Rồi đột ngột, Duy túm lấy vai cô, đẩy cô vào tường.

– Em im đi... – Anh thì thầm, giọng khàn khàn – Tôi không cần tình yêu. Tôi chỉ cần em ở đây. Bên cạnh tôi. Không vì ai khác.

– Đó gọi là sở hữu, không phải tình yêu, anh Khánh Duy.


Bất ngờ, anh cúi xuống. Môi anh nghiền nát môi cô. Một nụ hôn hoang dại, mạnh mẽ, như thể muốn trừng phạt – nhưng cũng như cầu xin.

Minh Anh vùng vẫy, nhưng rồi cô ngừng. Đôi tay cô vòng lên cổ anh.

Họ ngã xuống giường trong cơn cuồng si. Không lời nói, không ranh giới. Chỉ là hai con người đang tìm kiếm sự thật trong bóng tối mù mịt.


Khi cơn say đắm lắng xuống, Khánh Duy ngồi dậy. Anh đưa lưng về phía cô, giọng trầm:

– Em... có từng yêu tôi không?

Minh Anh sững người. Một câu hỏi ngỡ như đơn giản, nhưng sao lại khiến tim cô đau đến thế?

– Em... không biết nữa...

Duy cười nhạt.

– Tôi chưa từng muốn yêu ai. Nhưng em... khiến tôi thấy sợ.

– Sợ gì?

– Sợ mất em.

Minh Anh vùi mặt vào gối, giấu đi giọt nước mắt vừa lăn dài. Cô không dám nói gì thêm, chỉ nằm đó – lặng im.

Vì ngay lúc này, hợp đồng thân xác đã không còn là sợi dây duy nhất trói buộc cô lại bên anh nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.