Sáng sớm, Minh Anh tỉnh dậy trong vòng tay của Khánh Duy. Cô không rõ từ lúc nào anh đã ôm cô sát đến vậy, như thể sợ cô biến mất nếu buông ra.
Một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi giữa hai người.
Nhưng chỉ vài tiếng sau, thế giới của họ lại chao đảo.
– Có người xông vào hệ thống an ninh tầng hầm! – Quản gia Bá gõ cửa phòng làm việc của Duy, giọng gấp gáp – Cửa kho dữ liệu mật đã bị cố tình mở ra từ bên trong. Không ai biết kẻ nào...
Khánh Duy gập mạnh laptop, mắt nheo lại.
– Cho kiểm tra toàn bộ camera. Bảo đội bảo vệ chuẩn bị sẵn sàng.
Minh Anh tình cờ đứng ngoài cửa, nghe được đoạn cuối. Trực giác mách bảo cô: mọi chuyện không còn đơn giản nữa.
Tối hôm đó, Minh Anh đang đi dạo trong khu vườn nhỏ phía sau biệt thự thì có một người lạ đến gần.
Một người đàn ông mặc áo đen, đội mũ lưỡi trai, giọng khàn:
– Cô là Minh Anh?
– Vâng? Anh là...?
– Rời khỏi Khánh Duy nếu không muốn cả nhà cô gặp chuyện. Cậu ta không đơn giản như cô nghĩ đâu.
– Anh đang đe dọa tôi?
– Không. Tôi cảnh báo. Vì nếu cô chết, cậu ta sẽ yếu thế. Và tôi không thích sự yếu đuối của kẻ từng phản bội tôi.
Rồi người đó biến mất như chưa từng tồn tại.
Minh Anh không nói với Duy. Cô sợ mình sẽ trở thành gánh nặng.
Nhưng vài ngày sau, chiếc điện thoại cũ của cô – chiếc mà tưởng như đã bỏ đi – đột ngột nhận được một tin nhắn:
"Mày nghĩ mày chiếm được trái tim nó à? Mày chẳng là gì cả. Chỉ là món đồ chơi thay thế."
Minh Anh chết sững. Cô run lên, cắn chặt môi. Không thể thở được.
Đúng lúc đó, Khánh Duy bước vào phòng. Nhìn thấy cô tái mét, anh lao đến:
– Em sao vậy?
– Không... không có gì...
– Em nghĩ tôi không nhìn thấy à?
Cô không trả lời, chỉ đưa điện thoại cho anh. Khánh Duy nhìn dòng tin nhắn, ánh mắt anh tối sầm lại.
– Hắn đã quay lại...
– Ai? – Minh Anh hỏi.
Duy ngồi xuống, trầm ngâm.
– Người từng là bạn thân nhất của tôi. Nhưng rồi hắn phản bội. Hắn đã lấy đi của tôi một người quan trọng... Và giờ, hắn đang nhắm vào em.
– Em không quan trọng đến vậy...
– Sai. Em là điểm yếu duy nhất của tôi hiện tại.
Câu nói đó khiến Minh Anh không nói nên lời. Là đau hay là hạnh phúc, cô cũng không rõ.
Tối hôm đó, Duy không để cô ở một mình nữa. Anh luôn giữ cô trong tầm mắt, như thể chỉ cần quay lưng, cô sẽ bị cướp mất.
Khi cả hai nằm cạnh nhau, Minh Anh khẽ hỏi:
– Anh có hối hận vì ký hợp đồng với em không?
– Không. Nhưng tôi sợ... vì lần đầu tiên tôi muốn xé hợp đồng đó đi.
– Vì sao?
– Vì tôi không muốn giữ em bằng ràng buộc. Tôi muốn giữ em bằng tình cảm thật sự.
Minh Anh không trả lời. Chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh, siết chặt.
Ở nơi ấy, giữa bóng đêm dày đặc, cả hai đều biết: quá khứ đang quay lại. Và lần này, nó không chỉ muốn hủy hoại họ – mà còn muốn cướp đi cả hy vọng mong manh nhất.