hương lửa mê tình

Chương 7: Khi Cái Chết Gõ Cửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Anh tỉnh dậy trong bóng tối. Không phải căn phòng ấm áp quen thuộc, không có tiếng máy lạnh êm dịu hay ánh đèn ngủ vàng nhạt.

Mùi ẩm mốc. Mùi máu.

Và… tiếng kim loại vang vọng từ đâu đó.

Cô bị trói tay, dán miệng, nằm trên một nền bê tông lạnh toát.

Hoảng loạn. Hốt hoảng. Ký ức cuối cùng là một người tài xế lạ thay cho Quân – người thường chở cô – nói rằng Khánh Duy đã cử xe đến đón.

Mọi thứ sau đó là khoảng đen.


– Cuối cùng cũng tỉnh. – Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Một người đàn ông xuất hiện trong ánh sáng le lói của bóng đèn duy nhất trên trần. Hắn không đeo mặt nạ. Ngược lại, khuôn mặt hắn có nét gì đó quen thuộc…

– Cô không nhận ra tôi sao? – Hắn ngồi xổm trước mặt cô – Tôi là Lâm. Người từng cùng Duy lớn lên trong thế giới ngầm này.

Minh Anh giật mình. Cái tên đó… Khánh Duy từng nhắc đến.

– Tôi là người đầu tiên đặt nền móng cho "Tập đoàn D". Nhưng rồi Duy phản bội. Hắn cướp mọi thứ, kể cả người tôi yêu.

Hắn bóp cằm cô, ánh mắt lạnh tanh:

– Bây giờ… tôi sẽ cướp lại. Từng chút một. Bắt đầu từ cô.


Tại biệt thự, Khánh Duy đập nát điện thoại xuống sàn. Mắt anh đỏ ngầu, tay siết chặt như muốn bẻ gãy mọi thứ.

– Tìm cô ấy. Dùng tất cả người, tất cả thiết bị. Nếu cần, gọi cả đội đặc nhiệm cũ. – Anh ra lệnh.

Quản gia Bá dè dặt:

– Cậu chủ… nếu làm vậy, anh sẽ buộc phải lộ thân phận.

– Tôi không quan tâm nữa! Tôi đã mất một lần. Lần này… không ai được phép chạm vào cô ấy!


Minh Anh bị đưa vào một căn phòng khác. Có camera. Có ghế gỗ giữa phòng, như một màn trình diễn kinh hoàng đang chờ được phát sóng.

Lâm ngồi phía sau kính một chiều, thản nhiên rót rượu.

– Duy sắp đến rồi. Và tôi muốn hắn nhìn thấy tận mắt: hắn không thể bảo vệ ai cả.

Minh Anh nhìn lên ống kính. Cô không khóc. Không van xin.

Cô thì thầm thật khẽ, nhưng như xuyên qua cả lớp kính lạnh:

– Em tin… anh sẽ đến.


Và anh đến thật.

Khánh Duy lao vào khu xưởng cũ – nơi từng là căn cứ thời trẻ của anh và Lâm. Những bước chân dứt khoát, khẩu súng đeo sau lưng, ánh mắt sắc lạnh như dao.

Tiếng loa vang lên:

– Cuối cùng cũng đến. Muộn mất rồi…

Lâm bật công tắc. Toàn bộ màn hình trước mặt Duy sáng lên.

Anh thấy Minh Anh bị trói. Thấy cô im lặng. Nhưng anh cũng thấy điều khác – sự bình tĩnh trong mắt cô.

Cô không sợ. Vì cô tin anh.

– Lâm, mày muốn gì? – Duy gầm lên.

– Tao muốn mày mất tất cả. Giống như tao đã từng.

– Mày đã chọn con đường đó. Đừng đổ lỗi cho tao.

– Tao không cần lời giải thích. Tao chỉ cần kết thúc.

Tiếng cò súng lên đạn vang lên trong màn hình.

Khánh Duy rút súng. Một loạt tiếng súng vang lên. Mỗi phát bắn là một phần ký ức của quá khứ tan vỡ.

Anh lao vào phòng, hạ gục từng tên một. Máu văng, gạch vỡ, tiếng hét chát chúa.

Cuối cùng, anh phá cửa phòng Minh Anh.

Cô ở đó. Mắt cô rưng rưng. Nhưng không sợ hãi.

– Em biết… anh sẽ đến.

Duy lao tới, ôm cô vào lòng.

– Anh đến trễ một chút thôi… nhưng sẽ không để em biến mất nữa.


Đêm đó, họ không nói gì nhiều. Chỉ là cái ôm thật chặt, bàn tay run rẩy nắm lấy nhau.

Giữa thế giới đầy dối trá và nguy hiểm, họ đã giữ được điều quý giá nhất: niềm tin.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.