Buổi sáng sau cái đêm định mệnh, ánh mặt trời len lỏi qua rèm cửa sổ, dịu dàng rọi xuống làn da trắng mịn của Minh Anh. Cô nằm trong vòng tay Khánh Duy, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim anh đều đặn sau lưng.
Không còn là một bản hợp đồng. Không còn gượng ép.
Chỉ còn là tình yêu – hoặc ít nhất, là thứ cảm xúc hỗn loạn mà cả hai chẳng thể gọi tên.
– Em định sẽ làm gì tiếp theo? – Khánh Duy hỏi khi cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm ly trà nóng.
– Rời khỏi anh?
Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ:
– Em không biết nữa. Nếu ra ngoài, em phải đối mặt với cả một thế giới đầy định kiến. Nếu ở lại, em bị nhốt trong thế giới ngầm của anh.
– Thế giới của anh đang dọn dẹp. Từng chút một.
Anh bước đến, đứng sau lưng cô, đặt hai tay lên vai cô, nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn.
– Nếu em chọn đi, anh sẽ không giữ. Nhưng nếu em chọn ở lại, anh sẽ không để ai làm tổn thương em thêm một lần nào nữa.
Minh Anh im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, cô không còn là cô gái mỏng manh ngày đầu gặp anh. Cô đã trưởng thành – trong cả nỗi đau và cảm xúc.
Tin tức lan nhanh như lửa gặp gió.
“Khánh Duy chính thức thừa nhận từng liên quan đến tổ chức tội phạm.”
“Minh Anh – bạn gái CEO, nghi bị mua chuộc để làm nội gián.”
“Tình – Tiền – Tội Ác: Cuộc tình bí ẩn của Minh Anh và ông trùm ngầm.”
Minh Anh đóng laptop lại, mệt mỏi.
– Em bị gán cho đủ loại vai: gái bao, nội gián, món hàng tình ái. Họ chưa từng gọi em bằng tên.
Khánh Duy đứng im một lúc rồi nói khẽ:
– Em muốn công khai chứ?
– Anh nói gì?
– Anh sẵn sàng đối mặt với truyền thông. Sẵn sàng thừa nhận em là người phụ nữ của anh, nếu em đồng ý.
Cô nhìn anh. Rất lâu. Như thể mọi ký ức từ buổi ban đầu tràn về: bản hợp đồng trần trụi, những đêm cô đơn chờ đợi anh, ánh mắt lạnh như băng...
Và giờ đây, người đàn ông đó đang mở lòng.
Buổi họp báo diễn ra hai ngày sau.
Cả giới truyền thông chen lấn, máy quay chĩa thẳng lên bục. Khánh Duy bước ra với bộ vest đen lịch lãm, còn Minh Anh – trong chiếc váy trắng tinh khôi – đứng bên cạnh anh.
– Tôi từng là “K”. Đúng. Từng dính líu đến tổ chức tội phạm.
Âm thanh rì rào.
– Nhưng hôm nay tôi không nói về quá khứ. Tôi chỉ muốn nói điều này:
Anh siết tay Minh Anh thật chặt.
– Người phụ nữ đứng cạnh tôi không phải “hợp đồng”, không phải “trò chơi tình ái”. Cô ấy là người đã cứu tôi khỏi bóng tối.
Cả hội trường như lặng đi.
– Nếu các người muốn đánh giá ai, hãy đánh giá tôi. Còn cô ấy… đừng động đến.
Minh Anh rưng rưng. Cô không cần anh nói yêu. Nhưng hành động này còn hơn cả lời yêu.
Sau họp báo, họ trở lại biệt thự. Im lặng. Nhẹ nhõm. Mệt mỏi.
– Giờ thì em nổi tiếng rồi. – Anh đùa.
– Em vẫn thích được gọi là “bạn gái trong bóng tối” hơn.
– Vậy thì… – Anh thì thầm, kéo cô lại – Hãy để anh yêu em... trong ánh sáng.
Đêm đó, họ lại trao nhau những nụ hôn ướt mềm và cuồng nhiệt. Không còn giằng xé, không còn ép buộc. Từng cái vuốt ve, từng tiếng rên rỉ, từng cái siết chặt – đều là thật.
Trong căn phòng ấy, hai kẻ tổn thương tìm được nơi để nương náu.
Và lần đầu tiên, họ tin rằng… họ có thể bước tiếp, dù thế giới ngoài kia có quay lưng.