An Hạ siết chặt chiếc kẹp tài liệu da màu đen, đầu ngẩng cao, bước chân dứt khoát sải qua sảnh chính lát đá cẩm thạch lấp lánh của Tập đoàn Đế Thiên. Mỗi bước đi là một sự nén chặt của lòng căm thù. Không khí ở đây, lạnh lẽo, cao ngạo và thoang thoảng mùi hương nhân tạo đắt tiền, dường như đang chế giễu cô, chế giễu cái di sản mà gia đình cô đã mất. Ba năm. Ba năm cô đã gác lại mọi đam mê, mọi giấc mơ về việc trở thành một nhà điều chế nước hoa để chuyên tâm xây dựng một hồ sơ hoàn hảo: một thư ký tài năng, sắc sảo, người mà bất kỳ tập đoàn nào cũng muốn có. Và hôm nay, cô đã thành công bước vào hang ổ của kẻ thù.
Cửa thang máy mạ vàng mở ra, đưa cô lên tầng cao nhất, nơi được mệnh danh là 'Thiên Đường Băng Giá'. Ở đó, ngự trị một người đàn ông mà cô đã thề sẽ khiến hắn phải trả giá cho mọi thứ. Trần Phong. Tổng tài của Đế Thiên. Kẻ đã thâu tóm Xưởng Hương An Gia của cô, kẻ đã gián tiếp đẩy cha cô vào cơn bạo bệnh. Trong trí nhớ của An Hạ, hắn là một bức tượng đồng lạnh lẽo, không cảm xúc, chỉ biết đến lợi nhuận và sự tàn nhẫn. Cô đã nghiên cứu mọi tài liệu, mọi hình ảnh về hắn. Nhưng khi cánh cửa văn phòng Tổng tài nặng nề mở ra, An Hạ gần như nín thở.
Căn phòng không giống như cô tưởng tượng. Nó không phải là một vương quốc công nghệ lạnh lùng, mà lại là một không gian tối giản, gam màu xám đen chiếm ưu thế, và quan trọng nhất, nó thiếu đi sự sống. Ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ kính cường lực cao gần hết tường không làm căn phòng ấm lên, mà chỉ làm nổi bật thêm sự trống rỗng, cô độc của người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, nhìn ra khung cảnh thành phố trải dài. Trần Phong cao lớn, vai rộng, bộ vest may đo hoàn hảo khiến anh ta trông như một vị thần Hy Lạp bị đóng băng.
“Cô là An Hạ?” Giọng nói của Trần Phong vang lên, trầm thấp, lạnh lùng, không mang chút âm điệu hỏi. Nó giống một lời khẳng định đầy quyền lực. Hắn không quay đầu lại.
An Hạ nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cô đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này hàng trăm lần. “Vâng, thưa Tổng tài. Tôi là người được phòng nhân sự điều đến nhận vị trí thư ký riêng của ngài.”
“Hồ sơ của cô quá hoàn hảo,” Trần Phong tiếp tục, tay phải khẽ chạm vào tấm kính lạnh. “Hoàn hảo đến mức đáng ngờ. Cô không giống một thư ký. Mắt cô có tham vọng lớn hơn nhiều so với việc sắp xếp lịch trình.”
Ánh mắt An Hạ khẽ dao động. Hắn sắc sảo hơn cô nghĩ. “Tham vọng của tôi là sự nghiệp, thưa Tổng tài. Tôi muốn làm việc ở nơi tốt nhất, và Đế Thiên là số một.” Cô nói với sự chuyên nghiệp không chê vào đâu được. Cô cố tình tránh nói dối, nhưng cũng cố tình che giấu sự thật.
Trần Phong đột ngột xoay người. Lần đầu tiên An Hạ nhìn trực diện vào đôi mắt đó. Đôi mắt đen sâu thẳm, nhưng lại thiếu đi sự kết nối. Cô thấy một sự lạnh lùng vô tận, nhưng lạ lùng thay, nó không hề mang vẻ tàn độc mà cô chờ đợi. Nó mang vẻ... trống rỗng, vô hồn.
Nhưng rồi, một điều kỳ lạ xảy ra. Khoảnh khắc Trần Phong đối diện với cô, cơ thể anh ta khẽ run lên một cách vô thức. Đôi mắt lạnh lùng đó dừng lại trên khuôn mặt cô lâu hơn mức bình thường, như thể đang quét một mã số.
Và rồi, sự căng thẳng trong căn phòng đột ngột bị phá vỡ bởi một thứ khác. Mùi hương.
Không phải mùi nước hoa nhân tạo. Đó là một mùi hương tự nhiên, thoang thoảng như sương sớm trên những cánh hoa nhài mới nở, pha lẫn chút cay nồng của cam Bergamot và một chút ấm áp, bí ẩn của gỗ đàn hương. Đó là mùi hương cá nhân của An Hạ, mà cô đã tự điều chế cho mình từ những công thức cổ truyền của gia đình.
Khoảnh khắc mũi Trần Phong hít vào luồng khí đó, cơ thể anh ta gần như bị đóng băng. Trong thế giới của Trần Phong, mọi người đều là những bóng mờ nhạt nhẽo, những chiếc mặt nạ không tên, không màu sắc. Anh ta mắc chứng Prosopagnosia – mất khả năng nhận diện gương mặt. Anh ta phân biệt con người qua giọng nói, cách di chuyển, thói quen và... mùi cơ thể. Nhưng những mùi đó thường hòa lẫn, nhàm chán và vô nghĩa.
Nhưng mùi hương của cô gái trước mặt... Nó rõ nét đến kinh ngạc. Nó như một nét vẽ duy nhất, sắc nét, đầy đủ màu sắc trong một bức tranh xám xịt. Nó không chỉ là một mùi, nó là một sự nhận diện rõ ràng, một điểm neo cảm giác vững chắc mà anh ta chưa từng trải qua kể từ sau tai nạn mười năm trước.
Trần Phong bước chậm rãi đến gần cô. Mỗi bước chân của hắn khiến tim An Hạ đập nhanh hơn vì sợ hãi, nhưng cô giữ nguyên tư thế. Cô nghĩ hắn đang cố gắng đe dọa.
“Mùi gì đây?” Trần Phong thì thầm, giọng nói trầm khàn hơn, dường như đang tự nói với chính mình. Anh ta đưa tay lên, không chạm vào cô, mà chỉ lướt nhẹ trong không khí gần vai cô, như thể đang bắt lấy một vật thể vô hình.
An Hạ cảnh giác lùi lại nửa bước. “Tôi không hiểu ý ngài, Tổng tài. Đó là mùi hương tự nhiên của tôi.”
Trần Phong cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt khóa chặt vào cô. Anh ta không thực sự nhìn thấy gương mặt cô, nhưng anh ta đã nhận ra cô. Cô không còn là bóng mờ vô danh.
“Kể từ giây phút này,” Trần Phong tuyên bố, giọng điệu thay đổi từ lạnh lùng sang độc đoán tuyệt đối, “cô là thư ký riêng 24/7 của tôi. Cô sẽ theo tôi đến mọi cuộc họp, mọi chuyến công tác, mọi bữa tiệc.” Hắn tiến thêm một bước, áp lực đè nặng lên An Hạ. “Và tuyệt đối, cô không được thay đổi mùi hương của mình.”
An Hạ nhíu mày. Yêu cầu này thật kỳ quặc, nhưng lại mở ra cơ hội tuyệt vời để cô ở bên hắn, tìm kiếm bằng chứng.
“Xin lỗi, Tổng tài, nhưng tôi cần biết lý do. Và điều khoản hợp đồng phải rõ ràng. Đây không phải là vị trí thư ký thông thường.”
Trần Phong nở một nụ cười nhạt, một nụ cười không hề có cảm xúc vui vẻ mà chỉ mang tính sở hữu. “Lý do ư? Cô là người duy nhất trong tập đoàn này mà tôi có thể... nhận diện rõ ràng. Mùi hương của cô là la bàn của tôi. Và tôi không thể làm việc mà không có la bàn.” Hắn tiến sát hơn, lần này, An Hạ ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, tinh tế trên cơ thể hắn, pha lẫn chút mùi da thuộc và giấy tờ mới. “Còn về hợp đồng, cô sẽ nhận được mức lương gấp mười lần thị trường. Đổi lại, cô thuộc về Đế Thiên, thuộc về tôi, trong mọi khoảnh khắc. Cô chấp nhận hay rời đi?”
An Hạ nhìn vào đôi mắt trống rỗng nhưng đầy quyền lực của kẻ thù. Cô đã có cơ hội ngàn vàng. Hắn đã tự đưa mình vào tầm kiểm soát của cô. Hận thù bùng cháy mạnh mẽ, lấn át mọi sự nghi ngờ.
“Tôi chấp nhận, thưa Tổng tài.” Cô trả lời, giọng nói rõ ràng, kiên định. “Nhưng tôi có một yêu cầu. Tôi muốn toàn quyền tiếp cận kho lưu trữ dữ liệu của Đế Thiên liên quan đến các dự án thâu tóm trong ba năm gần đây, dưới danh nghĩa hỗ trợ công việc. Đây là điều kiện tiên quyết.”
Trần Phong hơi nhướng mày, có vẻ thích thú trước sự táo bạo của cô. “Thư ký An Hạ, cô đang thương lượng với tôi. Tôi thích điều đó. Được thôi. Toàn quyền. Nhưng nếu cô dám động đến những gì không liên quan, hoặc làm lộ bất cứ thông tin nào…” Hắn ngừng lại, ánh mắt sắc như dao. “Thì cô biết hậu quả rồi đấy.”
An Hạ gật đầu. Cô sẽ tìm ra bằng chứng, cô sẽ vạch trần âm mưu thâu tóm Xưởng Hương An Gia, và cô sẽ khiến hắn sụp đổ. Cô không hề biết rằng, chính giây phút này, cô đã tự nguyện bước vào một bản hợp đồng định mệnh, nơi mùi hương không chỉ là sự nhận diện, mà còn là sợi dây ràng buộc giữa tình yêu và hận thù. Cô không biết rằng, cô đang yêu cầu chìa khóa để khám phá một bí mật không chỉ liên quan đến hắn, mà còn liên quan đến chính cô và nguồn gốc của mùi hương định mệnh ấy.
Trần Phong quay lại bàn làm việc, bắt đầu lật xem tài liệu, ra lệnh bằng một giọng lạnh lùng: “Bắt đầu làm việc đi, Thư ký An Hạ. Lịch trình hôm nay của tôi...”
Và An Hạ đứng đó, nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, cảm nhận sự lạnh lẽo của căn phòng, nhưng trong lồng ngực lại là một ngọn lửa hận thù đang âm ỉ cháy, sẵn sàng thiêu rụi tất cả. Cô là một nhà điều chế nước hoa thiên tài, và nhiệm vụ mới của cô không phải là tạo ra mùi hương, mà là điều chế một liều thuốc độc hoàn hảo để hạ gục vị Tổng tài này.