Sự im lặng bao trùm văn phòng Tổng tài sau khi An Hạ chính thức chấp nhận lời đề nghị điên rồ của Trần Phong. Cô bắt đầu công việc ngay lập tức. Cảm giác đầu tiên không phải là sợ hãi, mà là sự kiên quyết lạnh lùng. Hận thù đã rèn luyện cô thành một vũ khí, và giờ đây, cô đã ở ngay bên cạnh mục tiêu.
Trần Phong hoàn toàn không quan tâm đến những thủ tục hành chính thông thường. Thay vì hướng dẫn, anh ta chỉ giao cho cô một chồng tài liệu cao ngất, tất cả đều là hồ sơ mật về các dự án đầu tư và đối tác của Đế Thiên, và ra lệnh: "Phân loại theo mức độ rủi ro tiềm ẩn. Trình bày lại toàn bộ kế hoạch đầu tư sắp tới của Tập đoàn theo sơ đồ tư duy. Hoàn thành trước buổi ăn trưa."
An Hạ mỉm cười kín đáo. Thử thách này không khó với kinh nghiệm và đầu óc phân tích sắc bén của cô. Cô lùi về góc làm việc được chỉ định, đặt tài liệu xuống bàn và nhanh chóng bật máy tính xách tay. Ngay khi cô bắt đầu nhập dữ liệu, một bóng người xuất hiện ở cửa, là người đàn ông cô đã gặp khi phỏng vấn, ông ta là trợ lý cấp cao trước đây của Trần Phong, người được đồn là rất trung thành.
“Tổng tài,” ông ta lên tiếng, giọng nói có phần lo lắng, “Tôi vừa mang đến một bản báo cáo tài chính rất quan trọng, ngài cần xem xét trước 10 giờ để kịp gửi đi.” Ông ta đặt một tập hồ sơ màu xanh dương lên bàn, chỉ cách An Hạ một sải tay.
Trần Phong không ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính. “Đặt nó lên bàn tôi.”
Người trợ lý do dự, rồi đặt hồ sơ xuống vị trí cũ, quay sang An Hạ, nhíu mày thể hiện sự không hài lòng rõ rệt. “Cô là thư ký mới? Nhớ vị trí của mình. Đừng làm mất tập hồ sơ nào ở đây. Tổng tài rất ghét sự xáo trộn.”
An Hạ chưa kịp trả lời, Trần Phong đã ngước mắt lên, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng giọng nói lại mang theo sự cảnh cáo rõ rệt. “Trần Lập. Anh đang làm lãng phí thời gian của cô ấy. Hãy nhớ, từ giờ cô ấy là Thư ký An Hạ, và cô ấy có toàn quyền tiếp cận mọi tài liệu cần thiết. Cô ấy không cần lời nhắc nhở từ bất kỳ ai khác ngoài tôi.”
Trần Lập cúi đầu, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu và ghen tị. “Xin lỗi, Tổng tài. Tôi chỉ muốn cảnh báo.”
Ngay khi Trần Lập đóng cửa, Trần Phong đứng dậy, bước đến phía An Hạ. Anh ta đứng ngay bên cạnh cô, đưa tay ra, nhưng không phải để chạm vào cô, mà là để nhặt tập hồ sơ màu xanh dương của Trần Lập, thứ đang nằm trên bàn làm việc cá nhân của An Hạ.
“Đây không phải là bản báo cáo quan trọng. Đây là bản hợp đồng bảo trì thang máy mà anh ta cố tình đặt ở đây để kiểm tra phản ứng của tôi và của cô.” Trần Phong nói, giọng trầm và lạnh. Anh ta lật nhanh vài trang rồi ném nó trở lại bàn, nhưng lại đặt nó vào một vị trí khác, xa hơn An Hạ.
“Làm sao ngài biết?” An Hạ hỏi, không giấu được sự kinh ngạc. Mọi tài liệu đều trông như nhau.
Trần Phong khẽ nhếch môi, một hành động gần như là cười. “Người khác chỉ là những đường nét mờ nhạt. Nhưng đồ vật thì không. Tôi nhớ vị trí chính xác của từng tập hồ sơ trên bàn tôi. Khi anh ta đặt nó ở đây, tôi biết anh ta đang cố tình. Anh ta đã làm điều tương tự với mười thư ký trước cô.” Hắn dừng lại, ánh mắt trống rỗng một lần nữa lại xoay về phía cô. “Nhưng đây là vấn đề của tôi. Tôi nhận ra vật chất dễ dàng hơn con người.”
An Hạ cảm thấy rùng mình. Trần Phong không phải là một kẻ tàn nhẫn vô cớ, hắn chỉ đang sống trong một thế giới mà không ai có khuôn mặt, nơi mà sự vật mới là thứ đáng tin cậy. Chứng mù mặt này không phải là một lời nói dối, nó là một sự thật kinh khủng, và nó khiến cô phải xem xét lại kế hoạch trả thù của mình. Nếu hắn thực sự không thể nhìn rõ mặt cô, thì việc cô thay đổi ngoại hình có lẽ không cần thiết. Hắn chỉ cần... mùi hương của cô.
Cô đưa tay lên cổ, nơi cô luôn giữ một chiếc dây chuyền bạc có mặt là một lọ tinh dầu nhỏ. Đó là công thức hương liệu đặc biệt của gia đình, thứ mà cô luôn mang theo bên mình. Mùi hương này đã trở thành một phần của cô, một lớp da thứ hai. Và giờ đây, nó trở thành công cụ của kẻ thù.
“Vậy, tôi có cần báo cáo trực tiếp vào mặt ngài không, Tổng tài?” An Hạ hỏi, cố ý châm chọc.
Trần Phong hơi nghiêng đầu, một cử chỉ hiếm hoi thể hiện sự chú ý. “Chỉ cần cô đứng gần tôi. Đủ gần để tôi phân biệt được cô với không khí. Khoảng cách này,” hắn chỉ vào không gian giữa hai người, chỉ còn khoảng nửa mét, “là lý tưởng.”
An Hạ hít sâu, cảm thấy sự gần gũi này là một sự xâm phạm riêng tư, nhưng cô biết đây là một phần của "hợp đồng".
“Về việc phân loại tài liệu,” An Hạ bắt đầu, hoàn toàn chuyển sang giọng điệu chuyên nghiệp, “Tôi thấy trong danh sách thâu tóm có hồ sơ của Xưởng Hương An Gia. Đây là một công ty nhỏ, không có nhiều giá trị về tài sản cố định. Ngài thâu tóm nó vì lý do gì? Lợi nhuận?” Cô cố tình đưa vấn đề lên một cách trực diện nhất.
Trần Phong quay lại bàn làm việc. “Không hoàn toàn. Công nghệ chiết xuất cổ điển của họ rất có giá trị. Hoàn toàn không liên quan đến lợi nhuận ngắn hạn. Đó là một thương vụ được thực hiện theo yêu cầu của phòng nghiên cứu và phát triển. Họ muốn bảo tồn một số công thức cũ.”
Hắn nói dối. An Hạ biết hắn nói dối. Cha cô đã bị ép bán Xưởng Hương An Gia với giá rẻ mạt, hoàn toàn không phải vì mục đích bảo tồn. Cô tin chắc những hồ sơ thâu tóm đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
“Vậy thì,” An Hạ nhấn mạnh vào từ "bảo tồn", “tôi muốn xem toàn bộ hồ sơ chi tiết về thương vụ thâu tóm Xưởng Hương An Gia. Tôi cần xem các bản ghi nhớ, email trao đổi nội bộ, và tất cả tài liệu pháp lý. Ngài đã cho phép tôi toàn quyền tiếp cận.”
Trong giây lát, An Hạ cảm thấy Trần Phong chần chừ. Mặc dù không nhìn rõ mặt cô, nhưng hắn dường như đang cân nhắc thái độ của cô.
“Được thôi,” Trần Phong đáp, sự lạnh lùng trở lại, “Nhưng cô sẽ làm việc đó ngoài giờ. Tài liệu đó là của phòng pháp lý, không liên quan đến công việc hiện tại của cô. Đừng để bất kỳ ai khác trong Đế Thiên biết cô đang quan tâm đến chuyện đó.”
An Hạ hiểu rằng hắn đã đặt một ranh giới. Hắn tin vào mùi hương của cô, nhưng không tin vào động cơ của cô.
Trần Phong bắt đầu giao việc chi tiết cho cô, yêu cầu cô đọc to các email, tóm tắt các cuộc họp qua điện thoại, vì hắn cần giọng nói của cô, cần sự rõ ràng của cô. Đối với người khác, hắn lạnh lùng, xa cách; nhưng với An Hạ, hắn lại gần gũi đến mức kỳ lạ. Cô trở thành đôi mắt, chiếc tai và bộ não bổ sung của hắn.
Buổi trưa, khi cô vừa hoàn thành sơ đồ tư duy phức tạp và đang chuẩn bị tập hợp lại tài liệu, điện thoại của Trần Phong vang lên. Hắn nhấc máy, và An Hạ nghe thấy một giọng nói nữ tính, mềm mại, đầy thân thiết.
“Phong, anh đang ở đâu? Em đã đặt chỗ ở nhà hàng A. Chúng ta đã hẹn ăn trưa hôm nay.”
Đôi mắt An Hạ nheo lại. Đây là ai?
Trần Phong đáp lại bằng một giọng điệu khác hẳn, dịu dàng hơn, nhưng vẫn có phần khách sáo. “Anh xin lỗi, Mộc Lan. Anh có việc đột xuất. Anh vừa có một thư ký mới, cô ấy cần phải làm quen với hệ thống ngay lập tức.”
“Ồ, một thư ký mới à? Anh không cần phải căng thẳng thế đâu. Đưa cô ấy theo cũng được. Em có thể đợi.” Giọng Mộc Lan đầy sự sở hữu.
Trần Phong nhìn về phía An Hạ. Hắn nhìn vào cô, nhưng dường như không nhìn thấy cô. “Không cần đâu. Anh sẽ gặp em vào buổi tối.”
Hắn cúp máy. An Hạ hiểu ra. Đây là “bạch nguyệt quang” trong truyền thuyết của hắn, người mà hắn đã từng yêu sâu đậm.
“Cô Mộc Lan là…” An Hạ hỏi.
“Không liên quan đến cô,” Trần Phong cắt ngang. “Bây giờ, chúng ta sẽ đi ăn trưa. Ở phòng ăn riêng của tôi. Tôi đã nói cô là thư ký 24/7. Điều đó bao gồm cả bữa trưa.”
An Hạ ngạc nhiên. “Phòng ăn riêng?”
“Vâng. Tôi không thích những nơi đông người. Tôi không thể chịu đựng được cảm giác ai cũng nhìn tôi, trong khi tôi lại không thể phân biệt được họ. Việc nhận diện mùi hương của cô sẽ bị xáo trộn ở những nơi công cộng.”
An Hạ đứng dậy, siết chặt kẹp tài liệu. Cô đã có được sự gần gũi hơn mức cô tưởng tượng. Sự gần gũi này vừa là cơ hội, vừa là mối đe dọa. Cô phải luôn ghi nhớ: Mùi hương này là chiếc mặt nạ của cô, và hắn là kẻ thù.
Khi họ bước vào phòng ăn tối giản, Trần Phong chỉ vào ghế đối diện mình. “Ngồi xuống. Bắt đầu ngay từ bây giờ. Kể cho tôi nghe về những rủi ro tiềm ẩn mà cô đã tìm thấy trong các dự án của tôi. Cô có mười lăm phút.”
An Hạ ngồi xuống, trong lòng là sự đấu tranh dữ dội giữa tình cảm và lý trí. Cô biết, mỗi phút giây ở cạnh Trần Phong đều là một bước gần hơn đến sự thật, nhưng cũng là một bước gần hơn đến tình cảm. Cô phải cẩn thận. Cô phải luôn là Hương Thơm Của Kẻ Thù.