hương thơm lạc lối

Chương 12: Mồi Nhử Và Vùng An Toàn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự xuất hiện bất ngờ của Trần Phong tại bãi biển vắng đã kết thúc cuộc trốn chạy của An Hạ. Cô đã bị dồn vào đường cùng. Minh, người bạn luật sư, sau khi trao USB chứa bằng chứng cho cô, đã nhanh chóng rút lui, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi.

An Hạ đứng đối diện Trần Phong. Hắn tiến đến, không phải bằng ánh mắt mà bằng khứu giác siêu phàm của mình. Hắn nắm lấy cổ tay cô, sự giận dữ và nhẹ nhõm cùng lúc tỏa ra từ hắn, khiến mùi hương của hắn trở nên phức tạp.

"Cô đã đi quá xa, An Hạ," Trần Phong nói, giọng hắn trầm thấp, đầy sự uy hiếp. "Cô có hai lựa chọn. Một là tôi giao cô cho Ban Kỷ luật để tự chứng minh sự trong sạch. Hai là cô trở về với tôi, và chúng ta sẽ cùng nhau kết thúc trò chơi này. Cô sẽ là mồi nhử."

"Mồi nhử?" An Hạ hỏi, cô không hề nao núng. "Ngài sẽ dùng tôi để buộc Tống Duy lộ diện?"

"Chính xác. Tống Duy sẽ không hành động nếu hắn nghĩ cô đang trốn chạy. Hắn cần cô bị hạ bệ để hủy hoại tôi. Khi cô quay lại, hắn sẽ nghĩ hắn đã thắng. Hắn sẽ mắc sai lầm. Tôi cần cô ở nơi tôi có thể bảo vệ và kiểm soát cô. Tôi cần mùi hương của cô để cảnh báo tôi về mọi mối đe dọa."

An Hạ biết đây là cơ hội duy nhất. Hận thù đã được thay thế bằng sự cần thiết phải bảo vệ sự thật và bảo vệ chính hắn.

"Điều kiện," An Hạ dứt khoát. "Ngài phải giao toàn bộ hồ sơ thâu tóm Xưởng Hương An Gia cho tôi. Không phải bản tóm tắt, mà là hồ sơ gốc, bao gồm các bản ghi nhớ nội bộ của phòng Pháp lý và Nghiên cứu và Phát triển."

Trần Phong siết chặt tay cô. "Cô muốn tiếp cận sự thật tột cùng sao?" Hắn im lặng một lát, rồi gật đầu. "Được. Cô sẽ có mọi thứ. Nhưng cô sẽ phải tuân thủ mọi mệnh lệnh của tôi. Cô sẽ phải diễn vai người phụ nữ bị ám ảnh của tôi một cách hoàn hảo. Không trốn chạy, không liên lạc bí mật."

An Hạ chấp nhận. Cô trở về penthouse cùng Trần Phong. Căn nhà vẫn mang mùi hương của sự cô đơn và hỗn loạn. Mọi thứ trở nên căng thẳng hơn. Họ không còn là tổng tài và thư ký, mà là hai kẻ đồng hành bất đắc dĩ bị ràng buộc bởi bí mật và sự cần thiết.

Trần Phong đưa An Hạ vào Phòng Lưu Trữ Mật của hắn. Căn phòng được bảo vệ bằng vân tay và một lớp khóa kỹ thuật số phức tạp. Bên trong, mọi tài liệu của Đế Thiên đều được lưu trữ.

Hắn trao cho An Hạ một tập hồ sơ cũ, đóng dấu đỏ "Tuyệt Mật". Hồ sơ gốc về vụ thâu tóm An Gia.

An Hạ bắt đầu nghiền ngẫm hồ sơ trong phòng làm việc liền kề phòng ngủ của hắn. Hắn vẫn duy trì sự giám sát 24/7, nhưng lần này, sự giám sát đi kèm với một cảm xúc khác: sự bảo vệ. Hắn không để cô một mình. Hắn ngồi đọc sách trong im lặng, thỉnh thoảng liếc về phía cô (dù không nhìn rõ), lắng nghe hơi thở và mùi hương của cô.

An Hạ phát hiện ra nhiều điều kinh hoàng. Vụ thâu tóm An Gia đã được lên kế hoạch từ trước, không phải để bảo tồn công thức, mà để che đậy nguồn gốc của một số nguyên liệu bất hợp pháp được sử dụng trong phòng Nghiên cứu và Phát triển của Đế Thiên.

Điều quan trọng hơn, An Hạ phát hiện ra Tống Duy không phải là kẻ chủ mưu. Hắn chỉ là kẻ thi hành, một con rối được trả công hậu hĩnh. Kẻ chủ mưu thực sự đã được nhắc đến trong một bản ghi nhớ bị bỏ sót, được ký bởi người đứng đầu Ban Cố vấn, người đã đột ngột từ chức sau vụ thâu tóm: Quách Thiên.

Và Quách Thiên không ai khác chính là người bảo trợ và anh trai nuôi của Mộc Lan, một nhà tài phiệt ẩn dật có quan hệ rộng khắp giới chính trị.

"Quách Thiên... chính là kẻ đứng sau mọi chuyện," An Hạ thì thầm, cô ngẩng đầu nhìn Trần Phong.

Trần Phong đặt cuốn sách xuống. "Hắn là người đứng sau vụ tai nạn mười năm trước. Hắn đã dùng vụ nổ đó để loại bỏ đối thủ cạnh tranh, và Mộc Lan, thông qua Tống Duy, đang cố gắng giữ bí mật này để bảo vệ anh trai cô ta."

"Nhưng tại sao Tống Duy và Mộc Lan lại muốn hủy hoại ngài ngay bây giờ?" An Hạ hỏi.

Trần Phong tiến đến gần cô, đứng ngay sau lưng cô. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Hành động này, một lần nữa, là để lấy lại sự ổn định.

"Họ sợ cô. Cô là người duy nhất đã làm tôi nghi ngờ. Họ biết tôi sắp điều tra vụ tai nạn của chính mình. Họ muốn loại bỏ tôi trước khi tôi tìm thấy bằng chứng cuối cùng: Cuốn nhật ký của cha tôi."

Trần Phong tiết lộ rằng cha hắn đã điều tra về sự thao túng thị trường của Quách Thiên trước khi chết. Cuốn nhật ký đó chứa đựng bằng chứng về mối liên hệ giữa Quách Thiên và vụ tai nạn.

"Và ngài đang giữ nó ở đâu?" An Hạ hỏi.

"Ở một nơi an toàn. Nhưng tôi cần cô để mang nó ra. Vì Tống Duy và Mộc Lan đang theo dõi tôi. Họ sẽ không theo dõi cô, nếu cô là mồi nhử."

An Hạ biết, đây là một nhiệm vụ tự sát.

Chiến dịch mồi nhử bắt đầu. An Hạ quay trở lại văn phòng, tự tin, chuyên nghiệp, bên cạnh Trần Phong. Cô đeo chiếc đồng hồ mà hắn đã tặng, mặc những bộ trang phục sang trọng, và luôn giữ khoảng cách thân mật với hắn. Mùi hương Hồi Ức của cô giờ đây không chỉ là sự xác nhận danh tính, mà còn là hương vị của quyền lực và sự nguy hiểm.

Trong một cuộc họp căng thẳng với Ban Lãnh đạo, Tống Duy nhìn thấy An Hạ. Hắn nở một nụ cười thỏa mãn, tin rằng cô đã thất bại và phải quay về để đối phó với cáo buộc.

Sau cuộc họp, Tống Duy gửi một tin nhắn nặc danh đến hộp thư của An Hạ: “Cúi đầu là khôn ngoan. Cô nên chấp nhận thất bại và rời khỏi thành phố. Nếu không, bằng chứng về tài khoản giả mạo sẽ được gửi thẳng đến Ban Giám sát vào ngày mai.”

Trần Phong, người đang ngồi bên cạnh An Hạ, ngay lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong mùi hương của cô.

"Tống Duy đã hành động," Trần Phong thì thầm, bàn tay hắn nắm chặt cổ tay cô. "Hắn nghĩ cô đang sợ hãi."

"Vâng. Hắn đang đe dọa gửi bằng chứng," An Hạ đáp.

"Tốt. Bây giờ, hãy hành động như một kẻ sợ hãi. Cô sẽ phải đến căn biệt thự cũ của tôi ở ngoại ô. Cuốn nhật ký của cha tôi đang ở đó. Tống Duy sẽ theo dõi cô. Cô là mồi nhử. Tôi sẽ đến sau."

An Hạ rời đi một mình, lái chiếc xe được Trần Phong sắp xếp. Cô biết Tống Duy đang theo dõi cô.

Khi cô đến biệt thự cũ, cô tìm thấy một chiếc hộp sắt được chôn dưới sàn phòng đọc sách, theo đúng hướng dẫn của Trần Phong. Bên trong là cuốn nhật ký cũ kỹ.

Khi An Hạ mở cuốn nhật ký, cô tìm thấy bằng chứng cuối cùng. Cuốn nhật ký không chỉ ghi lại bằng chứng về Quách Thiên, mà còn có một bức ảnh cũ: Trần Phong (trẻ tuổi), cha hắn, Quách Thiên, Mộc Lan và một người phụ nữ – mẹ của An Hạ, cùng nhau đứng trước Xưởng Hương An Gia, ngay trước khi vụ nổ xảy ra.

Tất cả đều là một âm mưu được sắp đặt từ lâu.

Ngay lúc đó, cửa phòng đọc sách bật mở. Tống Duy và Mộc Lan bước vào, ánh mắt họ đầy sự hiểm độc.

"Chúng tôi đã bắt được con mồi rồi," Tống Duy cười khẩy, tay hắn cầm một khẩu súng. "Cô nghĩ Trần Phong sẽ bảo vệ cô sao, An Hạ? Anh ta đã vứt bỏ cô."

An Hạ đã rơi vào bẫy, nhưng cô đã có được thứ cô cần.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×