An Hạ rời khỏi thành phố đã gần ba mươi tiếng. Cô biết, mỗi phút trôi qua là một bước tiến gần hơn đến sự thật, nhưng cũng là một bước gần hơn đến việc bị Trần Phong bắt giữ. Cô đã cắt tóc ngắn hơn, nhuộm màu tối, thay đổi trang phục và sử dụng một chiếc kính gọng đen để cố gắng thay đổi vẻ ngoài sắc sảo vốn có, khiến cô trở nên mờ nhạt hơn, ít thu hút sự chú ý hơn. Cô đã loại bỏ Hương Hồi Ức khỏi cơ thể mình, thay thế bằng một loại tinh dầu rẻ tiền, vô vị, hy vọng đánh lừa được khứu giác siêu phàm của Trần Phong.
Điểm hẹn của cô là một quán cà phê cũ kỹ, khuất trong một con hẻm nhỏ ở thành phố ven biển. Người bạn luật sư của cô, Minh, là người duy nhất cô còn tin tưởng. Minh, với vẻ ngoài nghiêm nghị, mặc chiếc áo sơ mi cài kín cổ, đã đến trước và ngồi chờ.
Khi An Hạ bước vào, Minh gần như không nhận ra cô.
"An Hạ? Thật sự là cậu sao? Trông cậu... khác quá," Minh thì thầm, giọng anh đầy lo lắng.
An Hạ ngồi xuống, đặt chiếc ba lô nhỏ dưới chân. "Tôi không có nhiều thời gian, Minh. Tôi cần sự giúp đỡ của cậu. Tuyệt đối không được hỏi tôi đang làm gì, hay tôi đang ở đâu. Chỉ cần biết rằng, tôi đang cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình trong một vụ án hình sự liên quan đến Đế Thiên."
An Hạ đưa cho Minh tập hồ sơ Dương Ngọc, thông tin về Ngân hàng Tín Phát và bản sao kê tài khoản giả mạo. Sau đó, cô mở laptop, chiếu tệp tin nặc danh mà Tống Duy đã gửi, hiển thị siêu dữ liệu có liên kết với máy chủ của Mộc Lan.
"Tôi cần cậu làm hai việc," An Hạ nói, giọng cô đầy sự quyết tâm. "Thứ nhất, phân tích pháp lý về tài khoản ngân hàng giả mạo này. Cần chứng minh có sự thông đồng nội bộ. Thứ hai, tôi cần cậu dùng mạng lưới kỹ thuật của mình để theo dõi máy chủ của Mộc Lan. Tôi cần bất cứ thứ gì liên quan đến Tống Duy, hoặc Xưởng Hương An Gia."
Minh nhíu mày, đẩy gọng kính. "An Hạ, đây không còn là một vụ án dân sự về công ty nữa. Đây là gian lận tài chính, và còn có thể liên quan đến tội phạm có tổ chức. Cậu đang đối đầu với Đế Thiên, hay chính xác hơn là Tổng tài Trần Phong?"
"Không phải Trần Phong. Là những kẻ đang thao túng hắn, Tống Duy và Mộc Lan. Trần Phong đang bị mù mặt, và bị lợi dụng. Hắn đã thâu tóm Xưởng Hương để che đậy một vụ tai nạn mười năm trước, vụ tai nạn mà Tống Duy và Mộc Lan có thể liên quan." An Hạ quyết định nói ra một nửa sự thật, đủ để Minh hiểu được mức độ nghiêm trọng.
Minh im lặng. Anh biết An Hạ là một thiên tài, và sự kiên định của cô có thể lật đổ bất kỳ tập đoàn nào. Anh nhìn vào tệp tin kỹ thuật số.
"Cái này... đây là bằng chứng mạnh nhất," Minh chỉ vào mã định danh của máy chủ Mộc Lan. "Mộc Lan là một nhân vật lớn. Tống Duy dám dùng máy chủ của cô ta để gửi đe dọa. Điều này cho thấy mối quan hệ của họ không chỉ là đồng minh, mà là một sự phụ thuộc lẫn nhau."
Minh hứa sẽ bắt đầu ngay lập tức. An Hạ rời khỏi quán cà phê, nhưng cô biết cô đã để lại một dấu vết.
Trong khi đó, ở Đế Thiên, cơn thịnh nộ của Trần Phong đã biến thành sự tính toán lạnh lùng. Hắn đã nhận được báo cáo từ Trần Lập: An Hạ đã dùng vé tàu đi về phía nam, hướng đến khu vực ven biển. Và điều quan trọng hơn, hồ sơ điện thoại cho thấy cô đã liên lạc thường xuyên với một số điện thoại cố định của một văn phòng luật sư nhỏ: Minh, Văn phòng Luật Sư Công Lý.
Trần Phong, không cần nhìn, chỉ cần nghe. “Trần Lập. Cô ta sẽ gặp gỡ luật sư. Cô ta sẽ tìm bằng chứng pháp lý để chống lại Tống Duy. Lệnh cho người của chúng ta phong tỏa mọi giao dịch và hồ sơ liên quan đến Ngân hàng Tín Phát và Tống Duy. Bất kỳ ai cố gắng truy cập sẽ bị chặn lại và báo cáo cho tôi ngay lập tức.”
Trần Phong biết, An Hạ sẽ sử dụng Minh để tìm kiếm bằng chứng kỹ thuật số. Hắn cần phải chặn đứng mọi nguồn thông tin của cô. Hắn đã biến Đế Thiên thành một bức tường không thể xuyên thủng.
Nhưng Trần Phong cũng biết, Minh là điểm yếu của An Hạ.
Hắn gọi một cuộc gọi khác, không phải cho Trần Lập. “Tôi muốn biết mọi thông tin cá nhân về luật sư tên Minh. Bạn thân nhất của An Hạ. Gia đình, lịch sử tài chính, điểm yếu.”
Trần Phong bước vào phòng ngủ của mình. Hắn lấy chiếc gối, hít lấy mùi hương Hồi Ức nồng nàn. Mùi hương này không chỉ là ký ức về An Hạ, mà còn là huyết thanh duy nhất chống lại chứng mù mặt của hắn.
“Cô nghĩ cô có thể chiến đấu với tôi bằng quy tắc của cô sao, An Hạ?” Trần Phong thì thầm, ánh mắt hắn lạnh lẽo. “Tôi sẽ dùng quy tắc của tôi. Tôi sẽ khiến cô không thể liên lạc với ai, và buộc cô phải quay lại với tôi.”
Ba ngày sau cuộc gặp, An Hạ nhận được tin nhắn mã hóa từ Minh. “Tìm thấy. Rất lớn. Giao dịch bất hợp pháp. Cần gặp khẩn cấp.”
An Hạ đã có được thứ cô cần. Minh đã tìm thấy bằng chứng về các giao dịch rửa tiền liên quan đến Tống Duy, được thực hiện thông qua tài khoản giả mạo, nhằm hợp thức hóa số tiền thu được từ vụ thâu tóm Xưởng Hương An Gia.
An Hạ hẹn Minh tại một bãi biển vắng. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để lấy bằng chứng và gửi nó đến các cơ quan chức năng giấu tên.
Tuy nhiên, Trần Phong đã nhanh hơn.
Khi An Hạ đang đi bộ dọc bãi biển vắng vẻ, cô nhìn thấy Minh đang đứng đó. Anh ta không mỉm cười, mà vẻ mặt anh ta tái nhợt và đầy sợ hãi.
“Minh! Cậu đã tìm thấy gì?” An Hạ vội vã tiến lại gần.
Minh đưa ra một chiếc USB. "Đây là tất cả. Bằng chứng về Tống Duy, Mộc Lan, và cả một mạng lưới rửa tiền..." Minh ngừng lại, ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn ra sau lưng An Hạ.
An Hạ quay đầu lại.
Trần Phong đứng đó, không phải là trong bộ vest quyền lực, mà là trong một chiếc áo khoác da đen, trông hắn nguy hiểm và quyết đoán hơn bao giờ hết. Hắn không hề có vệ sĩ đi kèm. Hắn đã tự mình đến đây.
Và điều đáng sợ nhất, Trần Phong đã không nhìn thấy An Hạ, nhưng hắn đã ngửi thấy cô. Hắn tiến đến, ánh mắt hắn định vị chính xác vị trí của cô, mặc dù cô đã cố gắng thay đổi mùi hương.
"Mùi hương vô vị đó không đánh lừa được tôi, An Hạ," Trần Phong nói, giọng hắn trầm thấp, đầy sự giận dữ bị kiềm chế. "Cô đã bỏ đi. Cô đã phản bội tôi. Và cô nghĩ cô có thể chiến thắng tôi bằng một luật sư nhỏ bé sao?"
Minh run rẩy. "Tổng tài Trần Phong... Tôi không có ý..."
Trần Phong không hề nhìn Minh. Hắn chỉ nhìn An Hạ.
"Cô không còn thời gian nữa, An Hạ. Tống Duy đã ra tay. Hắn đã gửi một tệp tin khác, lần này là đe dọa trực tiếp đến cuộc sống của cô. Hãy trở về với tôi. Cô mới là bằng chứng sống mạnh nhất. Tôi sẽ bảo vệ cô."
An Hạ nhìn vào ánh mắt quyết liệt của hắn. Cô đã bị dồn vào đường cùng. Cô không thể chạy thoát khỏi hắn.