Sáng sớm, lớp học như thường lệ vang lên tiếng giảng bài đều đặn, nhưng trái tim Tuyết Tịnh vẫn chưa kịp bình tĩnh. Cô bước vào lớp, ánh mắt liếc qua Lăng Du, người đang đứng trên bục giảng, vẫn điềm tĩnh, chuẩn mực như mọi ngày. Hắn ghi vài dòng trên bảng, ánh mắt thoáng liếc cô một lần, nhưng lần này dài hơn, sâu hơn.
Cô cảm thấy tim mình loạn nhịp. Khoảng cách giữa cô và Lăng Du tưởng chừng rất gần, nhưng lại khó mà chạm tới. Nhớ ánh mắt của Nhược Di hôm qua, lòng cô càng thêm bối rối. Cô tự nhủ: “Không được… em phải bình tĩnh.” Nhưng mỗi lần nhìn hắn, cảm xúc lại nổi lên không thể kìm chế.
Giữa giờ học, Nhược Di bước vào lớp, nở nụ cười đầy thách thức. Cô ta dừng lại phía cuối lớp, ánh mắt lướt qua Tuyết Tịnh rồi dừng lâu hơn một nhịp. Cảm giác như một luồng điện nhẹ truyền từ cô ta sang, khiến Tuyết Tịnh thấy tim mình nhói lên.
Sau khi Nhược Di ngồi xuống, Lăng Du dừng viết bảng, ánh mắt hắn thoáng nghi hoặc, nhưng không nói gì. Hắn biết Nhược Di luôn tinh quái, và lần xuất hiện này rõ ràng là để thăm dò. Hắn hít một hơi, thở chậm, quay lại tiếp tục giảng bài, nhưng ánh mắt vẫn liên tục lướt qua Tuyết Tịnh, dường như muốn truyền cho cô sự an toàn không lời.
Cô cảm nhận rõ ràng: hắn đang ở đó, ở bên cô, dù chưa cần nói lời nào.
Kết thúc giờ học, Tuyết Tịnh bước ra sân trường, lòng vẫn loạn nhịp. Hình ảnh Nhược Di hôm qua cứ lởn vởn trong đầu, nụ cười tinh quái ấy khiến cô vừa muốn tránh, vừa cảm thấy khó hiểu.
Đúng lúc đó, Lăng Du bước ra. Hắn nhìn cô, ánh mắt trầm lặng:
“Đi thôi. Không cần quan tâm đến cô ta.”
Tuyết Tịnh theo hắn, nhưng mỗi bước đi đều căng thẳng. Khoảng cách giữa hai người không lớn, nhưng cảm giác vừa gần gũi, vừa mơ hồ khiến tim cô đập dồn dập.
Khi đến một con đường yên tĩnh, Lăng Du dừng lại. Hắn nhìn cô, giọng trầm:
“Tuyết Tịnh, nếu ai làm em lo lắng… hãy nói với tôi. Đừng tự chịu đựng một mình.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu.
“Dạ… em… vâng ạ.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cô, như đang nhìn thấu tâm can. Khoảnh khắc đó, cô nhận ra hắn không chỉ là thầy giáo, mà còn là người duy nhất cô có thể tin tưởng.
Buổi tối, trong ký túc xá, Tuyết Tịnh nằm trên giường, nhưng tâm trí cô hoàn toàn rối loạn. Hình ảnh Lăng Du trao áo khoác cho cô hôm trước, giọng trầm thấp nhắc nhở cô, và lời Nhược Di đầy thách thức hôm nay cứ lởn vởn. Cô hiểu rõ: mối quan hệ giữa cô và Lăng Du sẽ không còn đơn giản nữa.
Nhưng đồng thời, cô cũng tò mò về quá khứ bí ẩn của Lăng Du. Lúc bữa tối hôm trước, hắn từng nhắc tới “người từng rất quan trọng” nhưng không nói rõ. Cô tự hỏi: liệu người đó có phải là lý do hắn luôn giữ khoảng cách với mọi người? Liệu tình cảm của cô có thể vượt qua bóng hình quá khứ của hắn?
Ngày hôm sau, Lăng Du bất ngờ xuất hiện trước cửa ký túc xá. Hắn cầm tập hồ sơ nghiên cứu, ánh mắt trầm.
“Tôi muốn em xem qua vài tài liệu này. Liên quan đến dự án sắp tới.”
Cô cầm hồ sơ, nhưng mắt vẫn dõi theo hắn, cảm giác vừa gần gũi vừa lạ lùng.
Hắn nhận ra cô không tập trung, liền nghiêm giọng:
“Em không tập trung.”
Cô đỏ mặt, lí nhí:
“Dạ… em xin lỗi.”
Hắn thở dài, giọng nhẹ đi:
“Em không cần xin lỗi. Chỉ cần tập trung, còn lại… để tôi lo.”
Trái tim cô lại lỡ một nhịp. Cô nhận ra: Lăng Du không chỉ bảo vệ cô về thể xác mà còn cả tinh thần. Hắn hiện diện, mọi thứ xung quanh cô đều an toàn hơn.
Chiều hôm đó, Nhược Di một lần nữa xuất hiện tại thư viện. Cô ta nhìn Tuyết Tịnh, ánh mắt đầy thách thức:
“Em và thầy Lăng Du… trông rất hợp đôi đấy nhỉ?”
Cô đỏ mặt, cúi đầu. Lăng Du bước đến, nhìn Nhược Di:
“Đừng gây rối. Đây không phải chuyện của em.”
Nhược Di cười, giọng đầy tinh quái:
“Ồ, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở… tình cảm giữa thầy và nhóc Tuyết Tịnh không đơn giản đâu.”
Hắn nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng. Tuyết Tịnh đứng im, tim đập dồn dập. Cô nhận ra: sóng ngầm giữa ba người vừa nổi lên, và cô chính là trung tâm.
Tối hôm đó, Lăng Du nhắn tin cho Tuyết Tịnh:
“Đừng để cô ta làm phiền em. Nếu em gặp khó chịu, nói với tôi.”
Cô nhìn tin nhắn, cảm giác vừa ấm áp, vừa lo lắng. Một phần vì hắn, một phần vì Nhược Di. Cô biết: mối quan hệ này sẽ không còn đơn giản, vừa ngọt ngào, vừa sóng ngầm.
Ngồi trên giường, Tuyết Tịnh nhắm mắt, hình bóng Lăng Du hiện lên rõ mồn một. Hắn đứng đó, cao lớn, điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lại tràn đầy bảo vệ và quan tâm. Cô nhận ra: cô đã không còn là chính mình nữa. Trái tim cô đã thuộc về hắn.
Nhưng điều cô lo lắng nhất là: quá khứ của Lăng Du, và bóng dáng người thứ ba—Nhược Di—vẫn còn hiện hữu. Sóng ngầm giữa ba người sẽ không dừng lại, và những cảm xúc ngọt ngào xen lẫn rối ren này… mới chỉ bắt đầu.