Sáng hôm sau, Tuyết Tịnh thức dậy với tâm trạng nặng nề. Cô không hiểu vì sao lòng mình vẫn còn rối như mớ bòng bong, sau khi hình ảnh Lâm Nhược Di xuất hiện cùng lời ám chỉ hôm qua vẫn văng vẳng trong đầu. Một phần là lo lắng, một phần là sợ hãi, nhưng phần lớn là… trái tim cô chưa bao giờ rung động với ai như vậy.
Cô mở cửa sổ phòng ký túc xá, hít một hơi thật sâu. Gió thu lạnh nhẹ, mang theo hương hoa quế, nhưng trong lòng cô lại nóng bừng. Nhớ ánh mắt trầm lặng của Lăng Du khi đưa áo khoác cho cô tối hôm trước, nhớ giọng trầm thấp khi dặn cô “Đừng để ai làm em hoang mang.”
Những ký ức ấy vừa ấm áp vừa nguy hiểm. Cô sợ mình sẽ dễ dàng bị cuốn theo cảm xúc, nhưng cũng không sao dừng lại được.
Trên đường đến lớp, Tuyết Tịnh thấy Lăng Du đứng ở hành lang, cầm một xấp hồ sơ. Ánh mắt hắn vô tình quét qua cô, nhưng lần này dường như có một tia lo lắng lộ ra.
“Chào buổi sáng.” – cô cố gượng cười.
“Chào.” – Hắn đáp, giọng điềm tĩnh. Nhưng ngay cả điềm tĩnh cũng không che giấu hoàn toàn cảm giác quan tâm tinh tế. Hắn bước qua, để lại cho cô một khoảng không gian đầy ám ảnh.
Cô lặng nhìn bóng lưng cao lớn ấy cho đến khi hắn khuất dần. Tim cô đập mạnh, còn cảm giác ghen tị với Nhược Di hôm qua chưa hề tan biến.
Lớp học bắt đầu, nhưng hôm nay không khí hoàn toàn khác. Lăng Du vẫn nghiêm túc giảng bài, nhưng ánh mắt hắn nhiều lần lướt qua Tuyết Tịnh, và mỗi lần như vậy, cô đều cảm thấy nhói tim. Trong khi đó, Nhược Di lại xuất hiện bất ngờ ở cuối lớp. Cô ta bước vào, ánh mắt lướt qua lớp rồi dừng ở Tuyết Tịnh, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Ngay khoảnh khắc ấy, không gian lớp học trở nên… mập mờ, căng thẳng nhưng cũng đầy thú vị. Trái tim Tuyết Tịnh vừa muốn tránh ánh mắt Nhược Di, vừa muốn tìm sự bảo vệ trong ánh nhìn Lăng Du.
Kết thúc giờ học, Lăng Du bước ra trước lớp, nhấc túi xách, ánh mắt tìm cô. Khi gặp, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Em ổn chứ? Sáng nay có vẻ… bối rối.”
Cô cúi đầu, lúng túng.
“Dạ… em ổn ạ.”
Hắn không nói gì thêm, chỉ nghiêng người nhìn cô lâu hơn bình thường. Tuyết Tịnh cảm giác như trái tim mình vừa bị ai chạm vào một cách tinh tế nhưng mạnh mẽ, khiến cô đỏ mặt, không dám nhìn thẳng.
Chiều hôm đó, Nhược Di một lần nữa xuất hiện trước cửa thư viện. Cô ta cười, ánh mắt sáng rực, đầy thách thức:
“Nhóc Tuyết Tịnh, hôm qua đi ăn tối với thầy Lăng Du, có vui không?”
Tuyết Tịnh lùi lại vài bước, lòng lo lắng, không biết phải đáp sao.
“Em… em không biết ạ.”
Nhược Di nhếch môi, nụ cười tinh quái:
“À, được rồi. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc… thầy Lăng Du không phải loại người dễ rung động đâu. Cẩn thận đó.”
Cô quay đi trước khi Tuyết Tịnh kịp đáp. Lời nói ấy như một lời cảnh báo, làm cô cảm thấy lo lắng và bối rối.
Sau đó, Lăng Du xuất hiện từ phía thư viện, ánh mắt dừng lại một giây ở Tuyết Tịnh. Hắn cảm nhận được cô vừa bị Nhược Di thách thức. Bước nhanh tới bên cô, hắn nhẹ giọng:
“Đi thôi. Không cần quan tâm đến cô ấy.”
Tuyết Tịnh đi theo hắn, nhưng cảm giác trái tim cô vừa căng thẳng vừa an toàn. Hắn không nói thêm, nhưng sự hiện diện của hắn đủ để khiến cô bình tĩnh hơn.
Trên đường về, Lăng Du bỗng nhiên dừng lại, quay người đối diện cô:
“Tuyết Tịnh, nếu ai làm em lo lắng… hãy nói với tôi. Đừng tự chịu đựng một mình.”
Cô lúng túng cúi đầu, tim đập dồn dập.
“Dạ… em… dạ, vâng ạ.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn cô, như đang nhìn thấu tâm can. Khoảnh khắc đó, cô nhận ra: Hắn không chỉ là thầy giáo, mà còn là người duy nhất cô có thể tin tưởng.
Tối hôm đó, trong ký túc xá, Tuyết Tịnh nằm trên giường, suy nghĩ về Lăng Du và Nhược Di. Cô hiểu rằng cảm xúc của mình với Lăng Du không còn đơn giản. Một phần là sự rung động lạ lùng, một phần là sự lo lắng trước người thứ ba vừa xuất hiện.
Cô nhớ lại bữa tối hôm trước, khi Lăng Du trao áo khoác cho cô, khi hắn dặn cô không để ai làm lo lắng. Mỗi chi tiết đều khắc sâu vào tâm trí cô, khiến cô khó mà quên.
Một phần khác trong lòng cô thì nghĩ về Nhược Di, về nụ cười đầy thách thức của cô ta. Cô biết, mối quan hệ giữa cô và Lăng Du sẽ không còn đơn giản nữa. Một là thử thách cảm xúc, hai là sóng ngầm bắt đầu nổi lên.
Ngày hôm sau, Lăng Du đến phòng ký túc xá, mang theo một tập hồ sơ. Anh lặng lẽ ngồi xuống cạnh cô, mở hồ sơ ra:
“Tôi muốn em xem qua vài tài liệu này. Nó liên quan đến dự án nghiên cứu sắp tới.”
Tuyết Tịnh cầm hồ sơ, mắt lướt nhanh nhưng không tập trung. Cô cứ nhìn hắn, cảm giác vừa gần gũi vừa xa xăm. Hắn nhận ra cô không chú ý, nhìn cô nghiêm túc:
“Em không tập trung.”
Cô đỏ mặt, lí nhí:
“Dạ… em… xin lỗi.”
Hắn thở dài, nhẹ nhàng:
“Em không cần xin lỗi. Chỉ cần tập trung, còn lại… để tôi lo.”
Trái tim cô lỡ một nhịp. Cô nhận ra: Lăng Du không chỉ bảo vệ cô về thể xác mà còn về tinh thần. Hắn hiện diện, mọi thứ xung quanh cô dường như an toàn hơn.
Buổi tối, Lăng Du gọi điện thoại nhắc nhở cô:
“Đừng thức khuya. Nhớ uống nước. Nghỉ ngơi.”
Cô cầm điện thoại, lòng ấm áp xen lẫn lo lắng. Một phần vì hắn, một phần vì Nhược Di. Cô biết, mối quan hệ giữa cô và Lăng Du sẽ ngày càng phức tạp, vừa ngọt ngào, vừa sóng ngầm.
Cô nằm trên giường, nhắm mắt, nhưng hình ảnh Lăng Du và lời dặn của hắn vẫn hiện rõ. Một phần cô thấy an toàn, nhưng một phần khác trái tim lại trĩu nặng. Cô hiểu rõ: cô đã không còn là chính mình nữa, trái tim đã thuộc về hắn, và sóng ngầm giữa cô, Lăng Du và Nhược Di… mới chỉ bắt đầu.