hương thu ngày gặp lại

Chương 2: LÂM TINH VÂN VÀ CÁI BẪY “TIỂU THƯ YẾU ĐUỐI”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời sáng dần. Mặt trời nhuộm đỏ tầng mây phía đông, trấn Thanh Vân tỉnh giấc trong tiếng gà gáy xa xa. Tiếng chày giã gạo, tiếng mở cửa quán, tiếng trẻ con chạy đùa… từng âm thanh quen thuộc lấp đầy bầu không khí.

Lâm gia tiêu cục cũng không ngoại lệ. Người dậy từ tinh mơ, tập võ, nhóm bếp, chuẩn bị cho hành trình tiêu mới. Khói bếp cuộn lên, hòa với hương trà từ sân giữa.

Nhưng sáng hôm nay, không khí có phần… khác. Vì cả tiêu cục vừa nhận được mệnh lệnh kỳ lạ từ tiêu đầu — không ai được phép đến gần khách phòng phía tây, nơi chứa nam nhân bí ẩn mà Tinh Vân cứu.

Đám tiêu sư vừa sợ vừa hiếu kỳ, nhưng không ai dám trái lời.

Trong lúc đó, Tinh Vân vẫn còn ngủ.

Nàng nằm nghiêng, mái tóc đen phủ một phần khuôn mặt. Ánh nắng ban đầu lấp lánh qua cửa sổ, chiếu lên hàng mi dài cong. Nàng chưa mở mắt, nhưng khuôn mặt hơi nhăn lại khi nghe tiếng gõ cửa.

“Tiểu thư! Tiểu thư! Lâm tiểu thư!”

Tinh Vân bật dậy, tóc rối bù, khuôn mặt đầy bất mãn.

“…Gõ cái gì mà gõ như cha đang bị cháy nhà thế?”

Tiếng tiểu nha hoàn bên ngoài run run:

“A… a không phải, nhưng mà, có chuyện lớn!”

“Từ từ nói.”

“Bên Dương gia tới! Mang sính lễ, nói muốn xác định ngày thành thân với tiểu thư!”

Tinh Vân lập tức… tỉnh ngủ.

“Cái gì? Thành thân? Với ta?”

“Dạ! Nói tiêu đầu đã từng đồng ý, rằng tiểu thư… nhất định phải gả cho cậu cả Dương gia.”

Tinh Vân im lặng 3 giây.

Rồi—

“Cha————!!”

Tiếng hét vang khắp tiêu cục, khiến chim trên mái bay toán loạn.

Một khắc sau, Tinh Vân bước ra sân, tóc còn chưa kịp búi gọn, khí thế phủ trời. Nàng chống nạnh nhìn hàng chục rương sính lễ đang được đặt ngay giữa sân tiêu cục.

Dương gia – một nhà buôn vải lớn của trấn – thường ngày thân thiết với Lâm gia. Nhưng chuyện gả con gái là chuyện lớn. Vậy mà họ dám vác cả đoàn sính lễ đến ép cưới.

Tinh Vân nghiến răng.

Một đám người đứng trước cổng, dẫn đầu là Dương thiếu gia – kẻ béo tốt, mặt bóng nhẫy dầu, ánh mắt lấm lét nhìn nàng như nhìn miếng bánh thơm.

Tinh Vân vừa thấy thôi đã muốn quay người bỏ chạy.

“Dương thiếu gia,” nàng nhếch môi, “ngươi đến đây làm gì vậy?”

Hắn cười lấy lòng:

“Còn làm gì nữa? Đương nhiên là đến rước nàng về Dương gia làm đại thiếu phu nhân.”

Tinh Vân: “…”

Dương thiếu gia tiếp tục khoa trương:

“Tiểu thư, nàng đừng xấu hổ. Việc hôn sự hai nhà là do tiêu đầu nhà nàng và cha ta bàn bạc từ năm ngoái. Nay ta đến đúng lúc nàng cập kê, tất nhiên là…”

Chưa kịp nói hết câu, Lâm tiêu đầu phi từ trong nhà ra, vừa chạy vừa lắp bắp:

“Khoan khoan khoan! Từ từ! Không phải như con nghĩ—!”

Tinh Vân liếc sang, giọng ngọt như đường nhưng ánh mắt sắc như dao:

“Không phải? Cha có dám đứng trước mặt con nói lại một lần xem không?”

Dáng người to lớn của tiêu đầu bỗng co lại như con mèo sợ nước.

Dương thiếu gia khoát tay:

“Không cần nói gì thêm! Ta đã dẫn người tới rồi, nàng chỉ cần theo ta về là được!”

Tinh Vân mỉm cười.

Một nụ cười khiến cả tiêu cục lạnh sống lưng.

“Nếu ta không đồng ý?”

“Thì…” Dương thiếu gia ưỡn bụng ra, “sính lễ đã đưa, sính thư đã viết, nàng cũng chẳng chạy được đâu. Với lại, đại phu nhân nói nếu nàng là người trong lòng ta thì chắc chắn sẽ ngoan ngoãn về làm vợ. Đúng không… Tinh Vân?”

Hắn nói câu cuối cùng bằng giọng trơ trẽn.

Tinh Vân hít một hơi thật sâu.

Rồi nàng xoay người, cười mềm như tơ lụa.

“Được thôi.”

Dương thiếu gia còn chưa kịp vui mừng, nàng nói tiếp:

“Nhưng ta đã đính hôn rồi.”

Cả sân im bặt.

Lâm tiêu đầu há miệng:

“…Con đính hôn khi nào vậy?”

Tinh Vân quay lại nhìn cha mình, giọng nghiêm như khắc vàng:

“Đêm qua.”

Tiêu đầu suýt ngã.

Dương thiếu gia méo mặt:

“Đêm qua? Ai? Ai dám…? Ai là vị hôn phu của nàng?”

Tinh Vân chỉ thẳng về khách phòng phía tây:

“Người…”

Nàng kéo dài giọng, như cố tình gây hồi hộp.

“…đang nằm trong phòng ta cứu đêm qua.”

Cả tiêu cục: “???”

Dương thiếu gia tái mét:

“Là cái… kẻ đi lạc đó á?!”

Tinh Vân gật đầu, nghiêm túc như thể nàng và Thẩm Hàn thật sự đã bàn tính cả đời từ kiếp trước.

“Đúng vậy.”

Một nữ nha hoàn nhanh trí hỏi:

“Tiểu thư… người đó tỉnh rồi sao?”

Tinh Vân: “Tỉnh chứ.”

“Vậy… đã nói chuyện đính hôn chưa ạ?”

Tinh Vân một tay đặt lên eo, tay kia vuốt nhẹ tóc, cười tự tin:

“Đương nhiên. Người ta… đồng ý rồi.”

Đám tiêu sư đứng gần đó suýt cắn trúng lưỡi.

Tiêu đầu dụi mắt:

“Khoan đã, khoan đã… con đính hôn với người ta, mà ta—ta không biết?”

Tinh Vân quay sang cha mình, chớp mắt:

“Cha chẳng phải luôn nói con kén chọn quá sao? Giờ con chọn được người rồi, cha không mừng à?”

Tiêu đầu:

“Mừng… cái đầu con!”

Tinh Vân tiến lại gần Dương thiếu gia, chống nạnh:

“Ta đã có vị hôn phu. Vậy xin Dương thiếu gia đừng làm phiền nữa.”

Dương thiếu gia đỏ mặt tía tai:

“Không được! Ta không tin! Ta muốn gặp hắn!”

Tinh Vân nghĩ thầm:

Chết rồi.

Nàng chỉ muốn đuổi hắn đi, chưa nghĩ đến chuyện này.

Nhưng… không được để lộ.

Dù thế nào cũng phải chống.

Tinh Vân khoanh tay:

“Hắn đang bị thương, không tiện tiếp khách.”

Dương thiếu gia nổi nóng:

“Vậy để ta xem vết thương của hắn thật hay giả!”

Tinh Vân cười nhạt:

“Ngươi dám bước vào nửa bước, ta sẽ cho tiêu sư Lâm gia ném ngươi ra ngoài!”

Dương thiếu gia định phản bác, thì từ phía sau hắn, một giọng nói vang lên:

“Dương thiếu gia, nếu muốn nhìn, tại sao không hỏi thẳng vị hôn phu người ta?”

Cả sân quay lại.

Thẩm Hàn đang đứng ở cửa phòng.

Hắn dựa nhẹ vào khung cửa, ánh nắng chiếu lên gương mặt xanh xao. Tóc đen rơi xuống trán, đôi mắt sâu đen như vực nước nhìn lơ đãng xuống đám đông.

Quần áo hắn khoác hờ, vết thương vẫn còn băng, nhưng khí thế lại lạnh lẽo khiến người khác không dám thở mạnh.

Tinh Vân sững người.

Hắn… tự đi ra?

Nàng nghĩ hắn không thể ngồi dậy nổi, vậy mà giờ đây hắn đứng vững, chỉ hơi hơi nghiêng người như đang mệt.

Nhưng ánh mắt ấy—

lạnh, sắc, đầy uy hiếp.

Không giống người mất trí.

Tinh Vân thoáng rùng mình.

Dương thiếu gia há hốc mồm.

“Ngươi… là ai?”

Thẩm Hàn nhìn hắn, giọng trầm thấp:

“Ta là vị hôn phu của nàng.”

Tinh Vân:

“…”

Khoan, cái gì?

Nàng chưa kịp phản ứng, hắn bước đến cạnh nàng. Khoảng cách rất gần. Quá gần.

Tinh Vân cảm thấy nhiệt tim mình tăng nhẹ theo bản năng.

Hắn hơi cúi đầu, nhìn nàng:

“Tiểu Vân.”

Tinh Vân:

“…”

Toàn tiêu cục:

“Tiểu… Vân?!”

Thẩm Hàn nói rất tự nhiên:

“Đêm qua nàng nói sẽ nói rõ với mọi người. Ta tưởng nàng còn yếu, không ngờ dậy sớm vậy.”

Tinh Vân suýt ho sặc.

Khoan đã, cái gì mà “nói rõ”?

Ta nói bao giờ???

Nhưng Dương thiếu gia đã đỏ bừng mặt như thất tình:

“Ngươi… NGƯƠI GIẢ DỐI! Ta không tin hai người thật sự đính hôn!”

Thẩm Hàn không nói gì.

Hắn vuốt nhẹ tay áo, rồi…

Trong ánh mắt mọi người,

Hắn nắm cổ tay Tinh Vân, kéo sát nàng vào lòng mình.

Tinh Vân “?!?!”

Cả tiêu cục: “ÔI TRỜI ĐẤT ƠI—”

Dương thiếu gia hóa đá.

Thẩm Hàn cúi xuống sát tai Tinh Vân, giọng thấp mà chỉ hai người nghe thấy:

“…Có phải nàng muốn đuổi hắn đi?”

Tinh Vân há miệng, định phản bác, nhưng không hiểu sao… nghẹn lại.

Ánh mắt hắn lúc nói câu đó rất bình thản, nhưng sâu đến mức nàng không dám nhìn lâu.

Hắn tiếp tục nói, giọng rất nhẹ:

“Ta nghe ồn ào nên ra xem. Nếu ta diễn sai, nàng nhắc ta.”

Tinh Vân:

Ngươi còn biết… diễn sai hay đúng?

Nhưng tình thế này, không diễn cũng không được.

Nàng hắng giọng, dán vẻ mặt nghiêm túc:

“Đấy! Ngươi thấy chưa, Dương thiếu gia? Chúng ta yêu nhau rồi.”

Dương thiếu gia như bị sét đánh.

“Không, không, không thể nào! Ta không tin! Các ngươi phải chứng minh!”

Tinh Vân: “Ngươi muốn chứng minh cái gì?”

Dương thiếu gia nghiến răng:

“Nếu là phu thê tương lai… thì… thì phải thân mật một chút chứ!”

Tinh Vân cay đắng nhìn hắn như muốn đánh chết cả nhà hắn.

Thân mật cái đầu ngươi!

Tinh Vân đang định xạc hắn thì—

Thẩm Hàn xoay người, dùng tay còn lại ôm eo nàng, cúi xuống.

Tinh Vân cứng đờ.

Khoảng cách chưa đầy một gang tay.

Hơi thở hắn thoảng qua tai nàng, mang theo nhiệt nóng khiến nàng đỏ cả vành tai.

Hắn không hôn.

Nhưng—

HẮN LẠI kề trán vào trán nàng.

Cả tiêu cục:

“ÔI TRỜI ỨA—!!!”

Tinh Vân nghe thấy tiếng tim mình nhảy loạn.

Thẩm Hàn nói rất nhẹ, nhưng đủ để người ngoài nghe:

“Vân nhi… chúng ta phải diễn tiếp không?”

Giọng hắn trầm, hơi khàn, lại có chút mềm tự nhiên đến mức… nguy hiểm.

Tinh Vân cắn môi, mặt nóng bừng.

Nàng cố giữ bình tĩnh, nói qua kẽ răng:

“…Xong rồi. Thả ta ra.”

Nhưng Thẩm Hàn không thả.

Hắn quay sang Dương thiếu gia:

“Còn muốn xem gì nữa không?”

Dương thiếu gia run như cầy sấy:

“K-không! Ta… ta về!”

Hắn xoay người chạy thục mạng, đoàn sính lễ vội vã kéo rương đi theo như bị ma đuổi.

Cả tiêu cục đứng chết lặng.

Thẩm Hàn lúc này mới buông tay khỏi eo nàng.

Tinh Vân lùi nhanh nửa bước, tim vẫn chưa ổn định.

Nàng quay sang hắn, nghiến răng:

“Ngươi… làm cái gì vậy?”

Thẩm Hàn nghiêng đầu.

“Giúp nàng.”

“Ta không cần giúp kiểu đó!”

Hắn chậm rãi quan sát khuôn mặt nàng đỏ lên, ánh mắt hơi cong như thấy thú vị:

“Nhưng hiệu quả.”

“…!!!”

Tinh Vân tức đến mức muốn phang hắn bằng cái ghế.

Nàng hít sâu, cố giữ giọng bình thản:

“Tối qua ta cứu ngươi. Không có nghĩa ngươi muốn làm gì ta cũng được.”

Thẩm Hàn im vài giây.

Rồi hắn nói, giọng rất thấp:

“Ta biết.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt không còn sắc bén như lúc dọa Dương thiếu gia, mà sâu hơn, tĩnh hơn.

“Ta chỉ… đi theo lời nàng thôi.”

Tinh Vân cau mày:

“Lời ta?”

“Đêm qua,” hắn nhìn thẳng vào nàng, chậm rãi nói từng chữ, “nàng nói sẽ bảo vệ ta.”

Tinh Vân há hốc miệng.

Ta nói bao giờ???

Nhưng nàng đột nhiên nhớ lại — đúng là đêm qua, khi hắn co giật vì ác mộng, nàng có nói một câu:

“Không ai làm hại ngươi cả.”

Có khi hắn hiểu nhầm thành… nàng sẽ bảo vệ hắn?

Tinh Vân đỡ trán.

Ta chỉ an ủi tạm thời thôi mà…

Lúc này, lão tiêu đầu chạy tới, thở hổn hển:

“Thẩm… Thẩm công tử! Cảm ơn cậu đã giúp! Nhưng mà… hai đứa thật sự… thật sự đính hôn rồi?!”

Tinh Vân:

“CHA!!”

Thẩm Hàn nhìn nàng, khóe môi nhếch nhẹ.

“Đính hôn… hay không, tùy nàng quyết.”

Câu nói đơn giản, nhưng rơi vào tai Tinh Vân lại làm nàng hơi sững.

Trong ánh mắt hắn – có gì đó giống như… chờ đợi.

Tinh Vân không giải thích được cảm giác ấy. Nhưng tạm thời, nàng cần xử lý chuyện quan trọng hơn:

— ép cưới

— thân phận mờ mịt của hắn

— và việc hắn quá đẹp để tin tưởng.

Nàng khoanh tay, nhìn anh lạnh lùng:

“Không được tự ý ra khỏi phòng. Vết thương chưa lành. Ngươi mà chết ở nhà ta, ta phiền lắm.”

Thẩm Hàn gật nhẹ.

“Được.”

Nàng quay đi, định rời sân.

Nhưng khi bước ngang qua, nàng nghe hắn nói khẽ sau lưng:

“Cảm ơn nàng… Vân nhi.”

Tinh Vân suýt vấp một cái.

“…Đừng gọi như vậy!”

Hắn đáp, giọng thong thả:

“Được. Vậy gọi Tinh Vân.”

“…Cũng đừng gọi.”

“Vậy,” hắn nhìn nàng, ánh mắt như dệt thành một sợi dây vô hình quấn lấy:

“Ta gọi nàng là… phu nhân?”

Tinh Vân quay phắt lại:

“NGƯƠI—!!!”

Nhưng hắn chỉ cười, lần đầu tiên nhẹ như gió.

Ánh mắt một nam nhân không nhớ mình là ai, nhưng lại nhớ rất rõ nàng là người duy nhất hắn muốn dựa vào.

Nụ cười ấy — làm trái tim nàng lệch một nhịp.

Đêm hôm đó, khi mọi chuyện đã lắng, Tinh Vân ngồi trong phòng suy nghĩ.

Nàng biết rõ: hắn không mất trí hoàn toàn.

Có thứ gì đó trong ánh mắt hắn — phòng bị, đau đớn, và bóng tối sâu không đáy.

Hắn diễn quá giỏi.

Hoặc… hắn đã quen sống trong nguy hiểm.

Nàng tự hỏi:

Liệu có phải hắn che giấu điều gì?

Và nếu có…

Điều đó sẽ kéo nàng vào rắc rối thế nào?

Tinh Vân thở dài, nhìn lên trăng.

“Thẩm Hàn… rốt cuộc ngươi là ai?”

Nàng không biết, trong phòng phía tây, Thẩm Hàn ngồi tựa lưng vào tường, gỡ lớp băng đã thấm máu.

Hắn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Ánh mắt sâu thẳm.

Giọng nói đêm qua lại vang lên trong đầu:

“Giết nó… giết tất cả…”

Hắn siết chặt tay.

Ánh mắt trở nên lạnh đến mức đáng sợ.

Nhưng khi nhớ tới khuôn mặt Tinh Vân khi nắm tay áo hắn, khi an ủi hắn, khi mắng hắn, khi đỏ mặt vì hắn… ánh nhìn ấy lại mềm đi.

Hắn thì thầm:

“Ta… sẽ không để nàng bị cuốn vào.”

Nhưng chính hắn cũng không biết rằng — từ khoảnh khắc nàng cứu hắn, cả hai đã không thể tách rời vận mệnh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×