hương thu ngày gặp lại

Chương 8: SÓNG NGẦM GIỮA TRÁI TIM


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, lớp học vẫn vang tiếng giảng bài, nhưng trong lòng Tuyết Tịnh, mọi thứ đều mờ nhạt. Cô chẳng còn nghe rõ những gì Lăng Du giảng, cũng chẳng chú ý tới từng nét chữ trên bảng. Mắt cô liên tục lén nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, nơi vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh, gọn gàng của một giảng viên mẫu mực.

Nhưng lần này… ánh mắt hắn không chỉ dừng lại một nhịp như hôm trước. Hắn đã… dừng lâu hơn, dường như đang quan sát cô kỹ lưỡng hơn bình thường.

Cảm giác đó vừa ngọt ngào vừa căng thẳng khiến cô không thể tập trung. Tim cô đập liên hồi, đôi tay run nhẹ khi cầm bút, khiến nét chữ cũng nhòe đi đôi chút.

Hắn cúi đầu ghi chép vài dòng trên bảng, ánh mắt thoáng liếc cô một lần, nhưng lập tức trở lại nghiêm túc. Tuyết Tịnh cảm giác như trái tim mình vừa bị nhấn chìm trong một thứ gì đó khó gọi tên—vừa muốn tiến lại gần, vừa sợ hãi khi tiếp xúc quá gần.

Khoảng giờ nghỉ, Tuyết Tịnh đứng trước cửa lớp, định bước ra sân trường hít thở. Bỗng nhiên, từ cuối hành lang, một giọng nữ quen thuộc vang lên:

“Tuyết Tịnh!”

Cô giật mình quay lại. Người vừa gọi là Lâm Nhược Di, nữ sinh khóa trên nổi tiếng xinh đẹp và thông minh. Vẻ ngoài thanh tao, dáng đi uyển chuyển của cô ta khiến bất cứ ai cũng phải ngoái nhìn. Nhưng Tuyết Tịnh không có thời gian để để ý điều đó; cô cảm thấy một luồng bực bội lạ lùng từ Nhược Di.

“Nhóc lớp em phải không? Nghe nói em vừa được thầy Lăng Du dẫn đi ăn tối hôm qua?” – Nhược Di bước gần, đôi mắt sáng lên nụ cười đầy ẩn ý.

Tuyết Tịnh sững lại, tim đập nhanh. Cô chưa kịp phản ứng thì Nhược Di đã đặt tay lên bàn, nghiêng người gần cô:

“Thầy Lăng Du… thích em à?”

Câu nói như tia sét ngang qua đầu Tuyết Tịnh. Má cô nóng bừng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Em… em không biết…” – cô lí nhí, cố gượng cười.

Nhược Di nhếch môi, nụ cười vừa tinh quái vừa có chút thách thức:

“À ha, được rồi. Thầy ấy đúng là… không giống những người khác. Nhưng mà, em nhớ, tôi cũng từng rất gần thầy ấy đấy.”

Lời nói ấy khiến lòng Tuyết Tịnh như co lại. “Rất gần”? Cô không biết Nhược Di ám chỉ gì. Một phần là tò mò, một phần là lo lắng, cô đứng im, không dám trả lời thêm.

Nhưng Nhược Di không buông:

“Lần tới nếu thầy dẫn em đi đâu… đừng quên thông báo cho tôi một chút, đừng để tôi bỏ lỡ chuyện thú vị nhé.”

Cô nói xong, quay người đi mà không chờ đáp lại, để lại Tuyết Tịnh đứng như tượng đá, đôi tay nắm chặt túi xách.

Buổi học kết thúc, Tuyết Tịnh bước ra ngoài sân, tim vẫn còn đập loạn nhịp. Cô tự nhủ: “Chỉ là… cô ấy nói đùa thôi mà. Không có gì đâu. Không được loạn nhịp như vậy.”

Nhưng khi quay về ký túc xá, ký ức về bữa tối hôm trước với Lăng Du lại ùa về. Hình ảnh hắn đứng trước quán, ánh mắt dịu dàng, khi trao áo khoác cho cô… mọi thứ cứ như mới xảy ra hôm qua.

Cô ngồi xuống giường, cố gắng trấn tĩnh nhưng đầu óc hoàn toàn rối loạn. Nhất là khi nghĩ đến lời Nhược Di vừa nói, trái tim cô lại không nhịn được mà thắt chặt.

“Không được…” – cô tự nhủ – “Em… không thể để chuyện này… làm loạn cảm xúc.”

Chiều hôm đó, Lăng Du xuất hiện đúng giờ, vẫn với dáng vẻ bình thản quen thuộc. Nhưng ngay khi thấy Tuyết Tịnh đứng trước cửa thư viện, hắn dừng bước. Ánh mắt hắn, sâu nhưng khó đoán, khiến trái tim cô lại một lần nữa nhảy dựng.

“Em…” – hắn lên tiếng, giọng trầm nhưng không lớn – “có ổn không? Sáng nay có vẻ em… hơi bối rối.”

Cô lúng túng cúi đầu, nắm chặt mép túi sách.

“Dạ… em ổn rồi ạ.”

Hắn nhíu mày nhưng không nói gì thêm. Cô nhận ra trong ánh mắt hắn có chút gì đó… nghi hoặc. Dường như hắn cũng cảm nhận được sự thay đổi trong lòng cô, nhưng không muốn đề cập trực tiếp.

Họ đi qua những lối đi rợp bóng cây, gió thu mang hơi lạnh nhưng cũng pha chút hương hoa nhẹ nhàng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng chưa ai nói thêm câu nào.

Bỗng nhiên, Lăng Du dừng lại, quay người đối diện cô. “Em…”

Cô khẽ ngẩng đầu, tim đập dồn dập.

“Dạ?”

“Đừng để ai… làm em hoang mang.” – Hắn nói, giọng trầm, nghiêm túc. – “Tôi không thích thấy em bất an.”

Cô hơi đỏ mặt, không biết trả lời sao. Lời nói của hắn vừa khiến cô cảm thấy ấm áp, vừa khiến cô hoang mang. Đúng lúc đó, từ phía cuối hành lang, tiếng cười quen thuộc vang lên:

“Nhóc Tuyết Tịnh, hôm nay lại đi cùng thầy Lăng Du à?”

Tuyết Tịnh giật mình, quay lại. Lâm Nhược Di đứng đó, tay đặt hông, ánh mắt sáng ngời, đầy thách thức.

Lăng Du nhíu mày. “Chào Nhược Di.” Giọng hắn bình thản, nhưng trong ánh mắt thoáng qua sự cảnh giác.

“Chào thầy Lăng Du…” – Nhược Di cười, giọng đầy tinh quái. – “Đúng là, thầy dẫn nhóc đi ăn tối… thú vị thật.”

Tuyết Tịnh đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt cô ta.

Lăng Du thở dài, đưa tay nhẹ lên vai cô để cô đứng vững. “Đi tiếp.”

Hắn bước nhanh về phía cửa chính, cô bước theo sau, cảm giác vừa được bảo vệ vừa lo lắng trộn lẫn. Nhược Di đứng đó, nhìn theo bóng lưng hai người, nụ cười lạ lùng vẫn trên môi.

Buổi tối hôm đó, trong ký túc xá, Tuyết Tịnh nằm trên giường mà không sao ngủ được. Ánh mắt cô vẫn còn nhìn thấy bóng Nhược Di cùng ánh mắt sâu thẳm của Lăng Du.

Cô tự hỏi: “Liệu thầy ấy… thật sự chỉ quan tâm đến mình thôi sao? Hay… còn những điều khác mà em chưa biết?”

Nhưng trước khi cô kịp suy nghĩ thêm, điện thoại rung.

Tin nhắn từ Lăng Du:

“Em về rồi à? Ngủ sớm nhé. Nhớ uống nước.”

Cô khẽ mỉm cười, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Một phần vì hắn, một phần vì Nhược Di.

Cô biết, mối quan hệ giữa mình và Lăng Du đang dần tiến gần… nhưng cũng đầy sóng ngầm, chưa một ai có thể đoán trước được.

Đêm thu hôm ấy, Tuyết Tịnh nhắm mắt, nhưng giấc ngủ đến chậm. Hình bóng Lăng Du và lời cảnh báo chưa nói ra của hắn luôn hiện lên trong tâm trí cô.

Cô hiểu rõ: chuyện tình cảm này sẽ không còn đơn giản nữa. Một phần bởi cảm xúc dâng trào, một phần bởi người thứ ba vừa xuất hiện.

Và trong lòng cô, một điều chắc chắn:

Trái tim cô đã… không còn thuộc về chính mình nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×