hương trà trên phố tử kinh

Chương 11: Tấm Màn Trắng Sau Khung Cửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bạch Lan xuất hiện tại buổi đấu giá từ thiện của giới thượng lưu, trong chiếc sườn xám trắng đính ngọc trai, mái tóc uốn cong kiêu kỳ, môi đỏ như hoa mạn đà la giữa cơn mộng dữ. Đứng cạnh cô là một nhân vật lạ mặt – người ngoại quốc, đôi mắt xanh sắc lạnh, tên được giới thiệu là Charles – thương nhân đến từ Thượng Hải cảng.

Từ trên lầu hai của phòng đấu giá, Thanh Trà và Thiệu Khang quan sát mọi cử động của cô ta.

“Charles là ai?” Thanh Trà hỏi, tay không rời ống nhòm.

“Một tay buôn vũ khí, từng bị liệt vào sổ đen của cả Anh và Pháp. Nếu hắn xuất hiện ở đây, chắc chắn có sự cho phép từ một thế lực lớn.”

“Anh đoán là Tống Quốc Lân?”

Thiệu Khang gật đầu, mặt không đổi sắc. “Cha tôi không tin ai, ngoại trừ tiền và quyền lực. Nếu hắn bắt tay với Charles, nghĩa là kế hoạch lớn đang đến gần.”

Bạch Lan không chỉ là người tình cũ của Thiệu Khang, mà còn từng là tình nhân kín của chính Tống Quốc Lân – một sự thật đẫm máu và tủi hổ, mà chỉ vài người trong gia tộc họ Tống biết đến.


Đêm đó, tại phòng riêng tầng ba của Khách sạn Kim Long, Bạch Lan ngồi bên bàn trang điểm, lặng lẽ tháo từng lớp trang sức.

Cánh cửa phía sau bật mở.

“Tôi biết em sẽ đến.” Cô ta nói, không quay đầu lại.

Tiếng bước chân dừng lại sau lưng. Thanh Trà.

“Cô cũng không thay đổi nhiều,” Bạch Lan nói tiếp, giọng khinh khỉnh, “vẫn là mùi hương trà Sen Tây Hồ rẻ tiền, che đậy sự căm hận không giấu được trong mắt.”

“Tôi đến không phải để đấu khẩu.”

“Thế thì đến để mặc cả?”

“Không.” Thanh Trà bước lên, đặt lên bàn một bức ảnh: ảnh Bạch Lan và Charles đang trao đổi tài liệu tại hầm rượu hẻm số 5.

“Cô biết thứ này đáng giá bao nhiêu không?” Thanh Trà hỏi, ánh mắt xoáy sâu như mũi dao.

Bạch Lan không đáp. Nhưng sắc mặt biến đổi.

“Cô chỉ có hai lựa chọn: Hoặc về phe tôi. Hoặc bị chính cha con họ Tống thanh trừng trước khi trời sáng.”

Im lặng kéo dài như tiếng đồng hồ treo tường đếm từng nhịp căng thẳng. Rồi, Bạch Lan đứng dậy, bước tới gần.

“Em đúng là khác xưa, Thanh Trà à. Không còn là con bé nhà họ Tạ ngây thơ bị bắt quỳ gối giữa sân nữa rồi.”

Thanh Trà không đáp. Chỉ nhìn thẳng vào cô ta.

Cuối cùng, Bạch Lan khẽ thở dài:

“Tôi sẽ sắp xếp một cuộc gặp. Nhưng nếu em dám phản tôi, tôi sẽ đích thân tiễn em về gặp cha.”

Thanh Trà gật đầu, không chớp mắt: “Cô cũng thế.”

Trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, hai người phụ nữ đẹp – từng là bạn, từng là kẻ thù – trao nhau cái bắt tay đầy kim độc.

Phía sau khung cửa, tấm màn trắng khẽ lay động.

Một kẻ giấu mặt vừa ghi lại tất cả bằng chiếc máy ảnh Liên Xô đời cũ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×