hương trà trên phố tử kinh

Chương 3: Cái Bẫy Dưới Ánh Đèn Mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, Phạm Thanh Trà trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Nhưng không ai biết, từng cử chỉ chậm rãi, từng cái nghiêng đầu của cô đều được tính toán kỹ lưỡng. Mỗi nụ cười cô trao đi là một sợi dây vô hình quấn lấy tâm trí những người đàn ông quyền lực nhất Phố Tử Kinh.

Khi bản nhạc “Blue Moon” vang lên, cô bước ra giữa sàn, tay cầm quạt, nhẹ nhàng xoay người theo điệu nhạc. Ánh đèn rọi xuống làm nổi bật vòng eo thon gọn và đường cong mềm mại của chiếc qipao ôm sát. Không cần khiêu khích, không cần vũ đạo phô trương, chỉ đơn giản là... quyến rũ đến mê hoặc.

Tống Thiệu Khang nhấp một ngụm rượu mạnh, mắt không rời khỏi cô gái ấy. Anh từng thấy vô số mỹ nhân: diễn viên, hoa khôi, kỹ nữ hạng sang... Nhưng chưa từng có ai khiến anh không thể đoán được suy nghĩ như vậy.

Khi tiếng nhạc dừng, Thanh Trà khẽ cúi đầu. Một tràng vỗ tay vang lên – lác đác lúc đầu, sau đó rào rào như sóng tràn sân khấu.

Cô bước xuống, vừa định rời khỏi đám đông thì một giọng nam vang lên từ phía quầy bar:

“Cô gái, uống với tôi một ly được không?”

Cô quay lại.

Tống Thiệu Khang.

Ánh mắt anh ta thản nhiên nhưng đầy khiêu khích, như thể đang thử xem cô có biết chơi cờ hay không.

Cô khẽ mỉm cười, bước lại gần, nhận ly rượu bằng tay trái – tay còn lại vẫn giữ quạt.

“Thiếu gia Tống, danh tiếng anh ở Phố Tử Kinh... có ai mà không biết,” cô nói, giọng vừa đủ nghe. “Nhưng tôi chỉ là người mới, uống với anh... e là không xứng.”

“Không xứng?” – Thiệu Khang nhếch môi. “Chưa thử sao biết?”

Cô cụng ly với anh. Rượu sẫm màu sóng sánh như máu.


Trên tầng lầu cao nhất, Viên Cảnh Ninh vẫn nhìn qua gương hai chiều. Mỗi hành động của Thanh Trà đều không thoát khỏi tầm mắt hắn.

“Con bé này không đơn giản,” hắn lẩm bẩm. “Nó biết Tống Thiệu Khang là ai, nhưng vẫn dám vào bẫy.”

Một thuộc hạ bên cạnh lên tiếng: “Có cần cho người điều tra quá khứ không ạ?”

Viên Cảnh Ninh gật nhẹ. “Đi đi. Từ quê nào, vào thành phố bằng cách nào, từng quen ai... tao muốn biết tất cả.”

Hắn ngả người ra sau, mắt hẹp lại. “Có thể... dùng được.”


Tối đó, khi quay về khu trọ cũ, Thanh Trà không vội tháo trang sức. Cô đứng trước gương, chạm nhẹ vào cổ tay – nơi lúc cụng ly, Tống Thiệu Khang đã khẽ chạm vào như vô tình. Ánh mắt anh ta không phải chỉ tò mò. Mà là dò xét, thăm dò… và cảnh báo.

Cô biết, trò chơi đã bắt đầu.

Và cô – không phải con tốt.

Cô là người đặt bẫy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×