Chiếc xe đen lướt nhẹ qua những con phố lát đá xám, hai bên là hàng cây liễu rủ, những tấm biển hiệu đèn lồng đỏ vẫn còn lấp loáng ánh sáng tàn canh.
Tống Thiệu Khang không nói gì. Anh lái xe thẳng về biệt thự ngoại ô – nơi mà giới giang hồ gọi là "Nhà Quạ Trắng" – một căn nhà nằm giữa vườn trúc, vừa yên tĩnh, vừa tách biệt khỏi thế giới ồn ã của Phố Tử Kinh.
Thanh Trà im lặng suốt dọc đường, ánh mắt thản nhiên, nhưng tay cô lại siết nhẹ chiếc túi xách nhỏ đeo bên hông – nơi có mảnh giấy ghi địa chỉ một kho hồ sơ cũ, có thể chứa bí mật của vụ năm xưa.
Căn biệt thự mở ra trong làn sương mỏng, cửa gỗ khắc hoa văn cổ, hai con chó săn im lặng nằm canh lối vào.
Tống Thiệu Khang đưa tay mở cửa xe cho cô. Thanh Trà khẽ nghiêng đầu, nụ cười ẩn ý:
“Không ngờ một thiếu gia sát gái như anh cũng biết phép lịch sự.”
“Đừng nhầm,” anh đáp, ánh mắt lạnh như nước giếng khuya. “Tôi chỉ muốn... nhìn rõ cô hơn khi cô bước vào lãnh địa của tôi.”
Cô bước vào sảnh lớn. Trần cao, tường dán lụa xanh ngọc, không khí mang theo mùi hổ phách thoang thoảng. Nhưng chính giữa căn phòng, một chiếc bàn cờ bằng gỗ tử đàn lại khiến cô chú ý.
“Anh chơi cờ?”
“Không,” anh nói, ngồi xuống một bên bàn. “Tôi chỉ... quen nhìn người khác đánh.”
“Vậy hôm nay, tôi ngồi phía bên kia,” cô đáp, kéo ghế, ngồi đối diện anh. “Và tôi sẽ là người đi trước.”
Cô nhấc một quân cờ trắng, đặt xuống vị trí trung tâm bàn. Tống Thiệu Khang nhìn cô, khóe môi nhếch lên. Anh nhận ra: cô không đến đây để quyến rũ anh – ít nhất, không theo cách thông thường. Cô đang thử... chơi trò chơi của đàn ông bằng luật của chính họ.
“Tôi biết anh đang nghi ngờ tôi,” cô nói thẳng. “Và tôi cũng biết anh không phải kiểu người dễ tin người khác.”
“Tiếp tục,” anh khoanh tay, dựa lưng vào ghế.
“Vậy tôi nói rõ: Tôi đến Phố Tử Kinh để tìm người. Một người từng khiến cả gia đình tôi tan nát. Tôi cần quyền lực, cần sự hậu thuẫn. Và anh – là một trong những người có thể cho tôi điều đó.”
Anh im lặng. Không cắt lời. Không mỉa mai.
“Nhưng tôi cũng không phải kẻ ngu ngốc. Tôi sẽ không trao lòng tin cho anh. Tôi sẽ làm việc – đổi lại sự bảo vệ. Khi nào anh không cần nữa, tôi sẽ rời đi.”
“Cô nghĩ mình đủ giá trị để tôi giữ lại?”
Cô đứng dậy, bước đến gần anh, khoảng cách chỉ còn vài gang tay. Cô nghiêng đầu, hơi thở thơm mùi trà nhài lướt qua má anh.
“Vòng một tôi một trăm, vòng hai sáu mươi ba, vòng ba chín mươi tư. Gương mặt vừa đủ thanh tao để làm tiểu thư, vừa đủ sắc sảo để làm kỹ nữ. Biết đánh cờ, biết hạ độc, biết pha trà, và biết nghe ngóng chuyện thiên hạ. Anh nghĩ... tôi có đáng giá không?”
Tống Thiệu Khang nhướng mày. Một bên môi anh khẽ cong – lần đầu tiên trong nhiều năm, anh thấy... hứng thú thật sự.
“Cô vừa mô tả một con rắn độc biết múa bụng.”
“Anh thích thú với rắn độc mà, đúng không?” – cô hỏi, ánh mắt chạm thẳng vào anh, không né tránh.
Anh không trả lời. Thay vào đó, anh đứng dậy, bước lại gần. Cái bóng cao lớn của anh phủ trùm lên cô, không mang hơi ấm mà chỉ có cảm giác... nguy hiểm ngọt ngào.
“Được,” anh nói khẽ. “Tôi sẽ giữ cô lại bên mình. Nhưng nhớ, nếu cô định đâm tôi từ phía sau…”
“Tôi sẽ đâm thẳng vào ngực anh,” cô ngắt lời, mỉm cười.
Họ nhìn nhau. Không còn là thử thách, không còn là nghi ngờ. Mà là lời cam kết lặng lẽ giữa hai kẻ không tin ai – cùng nhau bắt đầu một ván cờ không lối thoát.