hương trà trên phố tử kinh

Chương 6: Vết Thương Không Khép


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua lớp rèm trắng. Thanh Trà mở mắt, tay vẫn cầm chặt mảnh giấy nhỏ đã nhàu. Cô không ngủ sâu, giấc mơ lởn vởn hình ảnh cũ: mẹ cô ngã gục giữa sân nhà trong tiếng la hét hỗn loạn, bố cô bị đưa đi giữa đêm bởi đám người mặc đồ vest đen. Mùi máu và trà quyện vào nhau, ám ảnh đến tận hôm nay.

Cô siết tay. Không thể chần chừ.

Căn biệt thự của Tống Thiệu Khang là một mê cung, đầy người canh gác. Nhưng sáng nay, anh ta đã đi – cô nghe người làm thì thầm nói “Thiếu gia đến phố Hương Phi xem đấu giá.” Một cơ hội.

Cô thay váy đơn giản, tóc búi cao, lặng lẽ rời đi bằng lối sau. Địa chỉ ghi trong giấy là một nhà kho cũ trên đường Lâm Viên, nơi từng là khu hành chính của Pháp trước đây. Giờ nó là khu buôn hàng lậu. Không ai để ý một cô gái đi ngang, miễn là cô không nhìn ai quá lâu.

Kho số 4. Cửa gỗ dày. Cô dùng chiếc chìa mà một người quen cũ đã để lại cho cô từ ba năm trước. Cánh cửa mở ra trong tiếng rít khô khốc.

Bên trong phủ bụi, nhưng vẫn có ánh sáng từ lỗ thông gió. Trên kệ là những hộp hồ sơ đã ố vàng. Cô tìm trong ngăn có ký hiệu "1926 – Nội bộ hội Đông Kinh."

Một tập hồ sơ mỏng rơi xuống. Trang đầu tiên là ảnh một người đàn ông – nét mặt hao hao bố cô – bị ghi tên: Lâm Văn Hòa – Phản quốc, nội gián, đã xử bắn.

Cô đứng lặng, môi mím chặt.

Không thể nào. Bố cô là người trung thành tuyệt đối với Phong hội, tại sao lại bị quy kết phản quốc?

Bên dưới là bản tường trình, có dấu mộc đỏ của Thịnh Phát Đường – tổ chức sát thủ ngầm của Phố Tử Kinh thời đó.

Một cái tên nổi bật khiến cô giật bắn:

Tống Gia – đề nghị xử lý khẩn, tránh lộ thông tin nội bộ.

Bàn tay cô run lên. Tống Gia? Là nhà của Tống Thiệu Khang?

Tiếng cửa sau bất ngờ vang lên.

Cô xoay người, giấu tập hồ sơ vào váy.

Một người đàn ông lạ mặt xuất hiện – tóc húi cua, mặc áo khoác da, mắt cá chép xăm kín cổ. Hắn liếc cô, nhếch mép:

“Chim non lạc tổ, không phải ai cũng sống sót nổi đâu em.”

Cô thụt lùi, rút cây trâm bạc trong tóc – một vũ khí nhỏ nhưng đủ để đâm sâu nếu cần.

Hắn cười. “Không cần đánh đâu. Tôi đến theo lệnh của... một người cũ từng nợ ba cô. Bảo tôi giúp cô rời khỏi nơi này an toàn.”

“Người đó là ai?”

“Tên ông ta... không cần biết. Nhưng thứ cô đang cầm sẽ khiến cô chết nếu không cẩn thận.”

Thanh Trà siết chặt tập hồ sơ.

“Anh là ai?”

Hắn châm thuốc, khẽ đáp: “Tôi từng là sát thủ của Thịnh Phát Đường. Còn bây giờ... chỉ là kẻ giúp cô đòi lại công bằng.”

Cô nhìn hắn, ánh mắt không giấu được nghi ngờ. Nhưng bản năng mách bảo: hắn nói thật.

Khi cô rời khỏi nhà kho, hắn đi trước mở đường. Không ai dám cản. Cô biết, có bàn tay nào đó vẫn đang dọn sẵn con đường máu cho cô đi. Nhưng câu hỏi lớn hơn là: Tống Thiệu Khang – anh đang đứng về phía nào trong ván cờ này?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×