hương trà trên phố tử kinh

Chương 8: Mùi Hương Của Tội Lỗi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phố Tử Kinh lên đèn như một sân khấu cũ, nơi những vai diễn bị thay thế mà khán giả chẳng kịp nhận ra. Tiệm trà Thanh Trà tối nay không đón khách. Cô ngồi một mình dưới ánh đèn vàng nhạt, đôi mắt dán vào tập tài liệu được cất giấu kỹ dưới tấm vải lót sàn.

Bên trong là bản sao những lá thư rò rỉ từ năm 1930. Dòng chữ viết tay run run nhưng rõ ràng:

"Tống Gia – Xử lý xong vụ Trần Phúc. Gửi lại khoản hoa hồng như đã hứa. Không để lại dấu vết."

Trần Phúc. Cha cô.

Đầu óc Thanh Trà như muốn nổ tung. Nỗi đau ngày xưa lại ùa về, như thể đêm mưa năm ấy chỉ vừa mới qua. Cô nhớ rõ hình ảnh cha mình – một người đàn ông yêu trà, ghét quyền lực và chưa từng cúi đầu.

Chính vì vậy mà ông chết.

Cô không khóc, không run. Nhưng trái tim cô lại vỡ ra từng mảnh.

Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.

Thanh Trà giật mình. Giờ này ai còn ghé?

Cô ra mở. Là một người phụ nữ lạ – ăn mặc sang trọng, váy nhung đỏ bó sát, tóc uốn sóng, son đỏ, ánh mắt như lưỡi dao.

“Cô là...?” Trà hỏi.

Người phụ nữ mỉm cười: “Gọi tôi là Bạch Lan.”

“Cô cần gì?”

Bạch Lan bước thẳng vào tiệm như đã quen thuộc, kéo ghế ngồi xuống. “Tôi đến vì một người đàn ông.”

“Xin lỗi, tiệm tôi không buôn chuyện tình cảm.”

“Vậy nếu người đàn ông đó là... Tống Thiệu Khang thì sao?”

Câu nói khiến Thanh Trà khựng lại. Bạch Lan thở dài, rút điếu thuốc, châm lửa.

“Anh ta từng là người của tôi. Và giờ tôi e là cô đang dính vào thứ rắc rối hơn tình yêu nhiều đấy.”

“Cô đến để cảnh báo tôi?”

“Không. Tôi đến để... giúp.”

Cô đặt lên bàn một bức ảnh đen trắng cũ. Trong ảnh là Tống Thiệu Khang, tay bắt tay với một người đàn ông lớn tuổi – người từng xuất hiện trong hồ sơ vụ Trần Phúc: Tống Gia Lão Đại.

“Cha anh ta.” Bạch Lan nói, giọng đều đều. “Và là người ra lệnh giết cha cô.”

Tim Thanh Trà chùng xuống.

“Vậy Tống Thiệu Khang thì sao?” cô hỏi khẽ.

“Anh ta là con trai. Là người thừa kế. Là quân cờ hoặc là kẻ đánh cờ, cô còn chưa biết.”

Bạch Lan dụi tàn thuốc, đứng dậy, giọng rơi nhẹ như làn khói: “Hãy nhớ, ở Phố Tử Kinh này, không có người tốt. Chỉ có kẻ khôn sống lâu hơn.”

Rồi cô rời đi, để lại mùi nước hoa nồng và câu nói lạnh lùng in sâu trong tâm trí Thanh Trà.

Thanh Trà nhìn lại bức ảnh, lòng chao đảo.

Tống Thiệu Khang – anh là ai?

Người cô từng rung động…

Hay kẻ sẽ đưa cô đến tận cùng bi kịch?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×