Tiệm trà Thanh Trà sáng hôm sau mở cửa trở lại như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng cô chủ, một cơn bão đang cuộn trào.
Thanh Trà vẫn pha trà, vẫn cười nhẹ với khách, nhưng từng động tác, từng ánh mắt đã sắc bén hơn, như thể cô vừa bước qua một ngưỡng cửa không thể quay lại.
Cô không còn là cô gái pha trà ngây thơ nữa.
Lúc chiều muộn, khi tia nắng cuối cùng rọi xuống mái ngói cũ, Tống Thiệu Khang xuất hiện. Anh đến trong bộ Âu phục đen chỉn chu, đôi mắt sáng như dội ánh chiều tà. Anh mỉm cười:
“Trà sen hôm nay có không?”
Cô không đáp, chỉ quay người vào trong, rót trà.
Không một lời hỏi han.
Không một nụ cười.
Thiệu Khang nhận ra sự khác biệt. “Cô không vui?”
“Trà vẫn nóng,” Thanh Trà đáp. “Còn lòng người thì nguội mất rồi.”
Anh im lặng, đôi mắt sâu nhìn cô chăm chú. “Ai khiến cô thay đổi vậy?”
Cô đặt ly trà trước mặt anh, mắt không chớp: “Chẳng phải chính anh sao?”
Một khoảng lặng kéo dài. Ánh hoàng hôn rơi qua khe cửa, đổ bóng dài trên sàn gỗ.
“Cô biết gì rồi?” anh hỏi.
Thanh Trà không trả lời, chỉ rút ra bức ảnh mà Bạch Lan để lại, nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Trong ánh sáng nhạt, khuôn mặt Tống Gia hiện lên mờ ảo, lạnh lùng như bóng ma.
“Anh còn gì để giấu tôi nữa không?” cô hỏi.
Thiệu Khang nhìn bức ảnh một lúc lâu rồi thở dài. “Tôi không chọn được cha mình.”
“Nhưng anh chọn cách im lặng.”
“Tôi đã cố tránh xa cái vòng xoáy ấy,” anh nói, giọng thấp. “Tôi mở hãng buôn riêng, tự lập, không dính dáng gì đến Tống Gia.”
“Vậy vì sao hôm đó, khi cha tôi bị bắt, anh lại biến mất?”
Anh siết chặt nắm tay. “Vì tôi biết, nếu xuất hiện, tôi sẽ bị lôi vào. Và nếu tôi chết như ông ấy, ai sẽ trả thù đây?”
Câu nói khiến cô khựng lại.
Thiệu Khang ngẩng lên, ánh mắt dữ dội: “Cô nghĩ tôi không muốn nói sự thật với cô sao? Nhưng nếu cô biết sớm, cô sẽ làm gì? Khóc lóc? Tự sát? Hay liều mạng như giờ đây?”
Cô cười cay đắng: “Tôi không yếu đuối như anh tưởng.”
“Chính vì cô không yếu đuối... nên tôi mới để cô đi xa đến mức này.”
Gió thổi nhẹ qua khung cửa, mùi trà thoảng trong không khí, dịu mà chua xót.
“Bạch Lan là người đưa cho cô bức ảnh?” anh hỏi.
Cô gật đầu.
“Cô ta là một quân cờ cũ của Tống Gia. Bị vứt bỏ, giờ muốn quay lại ván cờ bằng cách lợi dụng cô.”
“Còn anh?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh là gì trong ván cờ đó?”
“Tôi là người muốn lật cả cái chiếu này.”
Lời tuyên bố khiến không khí như đông lại.
“Tôi đã chờ ngày này lâu rồi, Thanh Trà. Nhưng tôi không thể làm một mình. Cô muốn báo thù? Vậy chúng ta cùng bắt đầu.”
Cô không trả lời ngay. Ly trà trước mặt nguội lạnh. Nhưng trong lòng, ngọn lửa đã nhen nhóm.
Nếu phải bước vào một ván cờ sinh tử, thì để xem ai là người đặt quân cuối cùng.