Đêm thứ bảy sau thiên phạt. Núi Lạc Dương lại đắm chìm trong sương dày. Giữa rừng, túp lều nhỏ của Thạch Hạo hắt ra ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu.
Trên bàn đá, quyển trục Thiên Đạo Chi Sai đang lơ lửng, xoay chậm quanh trục sáng xanh. Ký tự trên đó đã hiện rõ bốn chữ: Sai Lầm Thứ Nhất – Phân Định Linh Căn.
Thạch Hạo ngồi xếp bằng đối diện, hơi thở đều đặn. Ánh mắt hắn bình tĩnh, nhưng sâu trong đồng tử là lửa rực. Hắn biết, khoảnh khắc này — chính là lúc mở ra cánh cửa đầu tiên trên con đường nghịch thiên.
Hắn vận chuyển linh khí trong người, truyền vào quyển trục.
Ngay lập tức, không gian trong túp lều vặn vẹo, ngọn đèn tắt phụt. Một màn hư ảnh hiện ra trước mặt hắn — đó là bức đồ hình hình tròn khổng lồ, chia làm chín tầng, tầng đầu tiên phát sáng rực rỡ.
Giữa vòng sáng, một giọng nói vô tri vang lên:
“Thiên đạo định linh căn, phàm nhân theo mệnh.
Song, linh căn vốn không từ trời, mà do tâm đạo ngăn trở.
Ai nói vô căn, chẳng qua đạo bị che mờ.”
Thạch Hạo lặng người. Hắn nhắm mắt, cảm nhận từng chữ như đâm vào linh hồn.
Trong thế giới này, “linh căn” là tiêu chuẩn duy nhất để bước vào tu đạo.
Có linh căn – tu tiên; không có – vĩnh viễn phàm nhân.
Nhưng nếu “phân định linh căn” chính là sai lầm của Thiên đạo… vậy tất cả giáo lý tu tiên từ ngàn năm qua đều dựa trên một nền tảng sai.
Hắn mở mắt, nhìn dòng chữ trên quyển trục, khẽ hỏi:
“Ngươi nói... linh căn không từ trời ban, mà do tâm đạo sinh ra?”
Thiên Đạo Chi Sai không trả lời, chỉ tỏa ra luồng sáng dịu, rồi hóa thành dòng chữ thứ hai:
“Muốn chứng minh sai lầm, hãy ‘mở’ linh căn bị che giấu.”
Thạch Hạo trầm ngâm.
Hắn nhớ đến những người bị ruồng bỏ như hắn – phàm nhân không linh căn, suốt đời bị ép sống ngoài cửa tông môn. Nếu lời này là thật… hắn có thể thay đổi số mệnh của tất cả bọn họ.
Hắn đứng dậy, đi ra ngoài. Sương rừng phủ dày, trăng lưỡi liềm treo thấp, chiếu ánh bạc xuống rừng thông. Thạch Hạo hít sâu, vận chuyển linh khí theo đồ hình mà Thiên Đạo Chi Sai khắc vào tâm thức.
Một luồng khí xanh mảnh hiện lên quanh hắn, xoay chậm như gió.
Hắn vẽ tay theo hình bát quái, niệm:
“Thiên sai phục chính, phàm thể khai mạch.”
Không gian chấn động nhẹ. Một vòng sáng hình tròn xuất hiện dưới chân, lan rộng ra.
Cùng lúc đó, ở ngôi làng nhỏ dưới chân núi, một đứa trẻ đang sốt cao mê man. Bỗng nhiên, thân thể nó run lên, trên trán phát ra ánh sáng lờ mờ. Linh khí trong không khí – vốn mỏng như tơ – tụ lại quanh nó.
Người mẹ kinh hãi kêu lên: “Đứa nhỏ… nó… nó hấp thụ linh khí kìa!”
Còn ở trên núi, Thạch Hạo mở mắt. Trong tâm thức, hắn “thấy” một đốm sáng nhỏ được thắp lên ở phương xa — linh căn của đứa trẻ kia vừa được khai mở.
Ánh sáng từ Thiên Đạo Chi Sai lập tức biến đổi, khắc lên không trung ba chữ: “Chứng nghiệm hoàn tất.”
Hắn gần như không tin nổi.
“Ta… thật sự mở được linh căn cho người khác sao?”
Tay hắn run nhẹ, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác vui sướng chưa từng có.
Không chỉ bản thân, mà những kẻ từng bị gọi là phế vật… đều có thể bước lên tiên đạo.
Hắn thì thầm:
“Nếu vậy… Thiên đạo ngươi thật sự đã sai.”
Ngay khi câu ấy vang ra, trời đêm bỗng rền vang một tiếng sấm nhẹ.
Một tia sét nhỏ lóe qua tầng mây, rồi tắt ngay. Nhưng Thạch Hạo cảm thấy rõ ràng trong ngực nhói lên — ấn ký xanh lục nóng rực.
Âm thanh vô hình vang lên lần nữa, trầm thấp như sấm:
“Kẻ sửa sai… nghịch thiên…”
Hắn hít sâu, ép nén đau đớn. Trong khoảnh khắc ấy, hắn hiểu ra — việc hắn làm đã khiến Thiên đạo “chú ý”.
Rạng sáng hôm sau.
Thạch Hạo đứng trên mỏm đá cao nhất của dãy núi, nhìn về phương xa. Từ đỉnh núi, hắn có thể thấy tông môn cũ – Vân Dương Tông – mờ ảo trong mây.
Hắn biết, dị tượng đêm qua chắc chắn không giấu nổi.
Mấy trăm năm qua, chưa từng có phàm nhân nào tự khai linh căn. Vân Dương Tông, một trong tam đại tông của Nam vực, chắc chắn sẽ điều tra.
Thạch Hạo nhắm mắt, thở dài:
“Ta không muốn đối đầu, nhưng Thiên đạo đã sai, chẳng lẽ ta lại giả mù?”
Chiều hôm đó, hắn ngồi tĩnh tâm, thử tìm hiểu sâu hơn quyền năng của Thiên Đạo Chi Sai.
Lần này, đồ hình trong tâm thức biến đổi. Tầng thứ hai mờ mịt, chưa thể mở, nhưng tầng thứ nhất hiển hiện rõ hơn. Giữa vòng tròn có một dòng nhỏ:
“Mỗi lần sửa sai, trời giáng phạt; nhưng kẻ sửa sẽ mạnh thêm.”
Hắn cười khẽ: “Thế sao? Vậy thì... phạt bao nhiêu, ta chịu bấy nhiêu.”
Hắn vận khí, thử đưa dòng năng lượng nghịch thiên ra ngoài cơ thể. Không khí xung quanh lập tức xoáy động, cây cỏ nghiêng rạp. Linh khí tụ lại thành hình, hóa thành một luồng gió xanh quấn quanh cánh tay hắn.
Một nhát chém nhẹ.
Đá vỡ.
Sức mạnh ấy mạnh hơn cả tu sĩ Luyện Thể tầng ba.
Nhưng cơ thể hắn chỉ mới tầng sơ. Điều này chứng tỏ Thiên Đạo Chi Sai đang “bù đắp” sai lệch của trời đất — càng sửa, càng cường đại.
Tối đến, trong khi hắn tu luyện, từ xa vang lên tiếng sấm khẽ. Trên bầu trời, một dải linh quang xoáy tụ thành hình tròn. Ở trung tâm, ba bóng người mặc áo đạo sĩ trắng bạc đang đáp xuống dãy núi.
Trưởng lão của Vân Dương Tông – Trương Đạo Lâm – khẽ chau mày.
“Linh căn dị biến, thiên địa dao động. Nơi này vừa có kẻ nghịch mệnh khai căn.”
Một đệ tử phía sau lên tiếng:
“Trưởng lão, có nên tra xét?”
Trương Đạo Lâm trầm giọng: “Tất nhiên. Kẻ nào can thiệp thiên mệnh, ắt là ma đạo.”
Ba người lập tức phóng đi, linh lực tạo thành luồng sáng trắng giữa trời đêm.
Còn Thạch Hạo, trong lều, đang chìm trong cảm ngộ, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang đến gần.
Đến nửa đêm, hắn đột nhiên mở mắt. Một luồng linh áp mạnh mẽ ép xuống. Ngọn đèn trong lều phụt tắt, không khí nặng nề như đá.
Giọng nói già nua vang lên ngoài cửa:
“Phàm nhân ở trong kia, ra đây!”
Thạch Hạo đứng dậy, kéo tấm vải che. Trước mặt hắn là ba tu sĩ, khí tức hùng hậu, mỗi người đều ở Trúc Cơ Cảnh trở lên.
“Vân Dương Tông…” – hắn khẽ lẩm bẩm.
Trương Đạo Lâm nhìn hắn, ánh mắt khinh miệt:
“Thì ra là ngươi, phế nhân năm xưa bị trục xuất. Còn dám động linh cơ, làm nhiễu Thiên đạo?”
Thạch Hạo không đáp, chỉ nhìn thẳng vào ông ta.
“Thiên đạo cũng có sai, ta chỉ sửa lại mà thôi.”
Trương Đạo Lâm bật cười dữ dội:
“Sai? Ha! Thiên đạo vô sai. Chỉ có phàm nhân điên cuồng tự tìm chết!”
Hắn nâng tay, một luồng linh khí trắng xoá bắn ra, hóa thành ấn quyết giữa không trung.
Thạch Hạo lùi nửa bước, ánh mắt lóe sáng. Ấn ký trên ngực hắn rực cháy, một màn sáng xanh lục tỏa ra ngăn trước mặt.
Tiếng nổ vang lên, đất đá văng tung tóe.
Trương Đạo Lâm hơi nhướng mày – chiêu hắn tung ra có thể nghiền nát kẻ Luyện Thể tầng năm, vậy mà tên phàm nhân này chỉ lùi ba bước?
Thạch Hạo chậm rãi đứng thẳng, máu rỉ ở khóe miệng, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh:
“Trời sinh ta vô căn, ngươi chê ta là phế. Giờ ta nghịch thiên khai đạo, ngươi bảo là tội. Vậy… thiên của các ngươi rốt cuộc đúng hay sai?”
Giọng hắn vang vọng giữa đêm rừng, như sấm dội vào tim.
Trương Đạo Lâm siết chặt tay:
“Ngươi đã phạm đại nghịch, đáng chết!”
Ông ta kết ấn lần nữa. Lần này, ánh sáng trắng tụ thành hình long xà, lao thẳng về phía Thạch Hạo.
Ngay khoảnh khắc đó, Thiên Đạo Chi Sai tự động mở ra. Một luồng sáng xanh bắn thẳng lên trời, va vào long xà. Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cây rừng ngã rạp.
Cả vùng núi sáng rực trong chốc lát.
Khi khói tan, Thạch Hạo vẫn đứng, thân đầy máu, còn ba tu sĩ kia lùi lại mấy trượng, mặt trắng bệch.
Trương Đạo Lâm nhìn hắn, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
“Ngươi... dám nghịch thiên thật sao…”
Hắn toan ra tay lần nữa, thì trên bầu trời vang lên tiếng sấm rền. Mây đen tụ lại, sấm chớp lóe sáng — Thiên phạt đã đến.
Cả bốn người đều ngẩng đầu nhìn.
Thạch Hạo nhắm mắt, thì thầm:
“Nếu trời muốn phạt ta… thì cứ phạt đi.”
Sấm sét giáng xuống. Ánh sáng xanh trắng hòa vào ấn ký trên ngực hắn, không giết hắn mà ngược lại, khiến khí tức của hắn bùng lên mạnh mẽ hơn.
Thiên phạt… bị hắn hấp thu.
Ba tu sĩ sững sờ. Trong lòng họ dấy lên một cảm giác chưa từng có: kinh sợ.
Trương Đạo Lâm lùi lại, thốt lên:
“Ngươi… ngươi là thứ gì?”
Thạch Hạo mở mắt. Trong đôi mắt ấy, ánh sáng xanh rực rỡ như tinh quang.
Giọng hắn trầm tĩnh mà lạnh như băng:
“Ta là kẻ sửa sai của Thiên đạo.”
Kết chương:
Thiên không tan mây. Ánh sét vẫn quẩn quanh trên bầu trời núi Lạc Dương, như đang quan sát hắn.
Trên Thiên Đạo Chi Sai, tầng thứ hai dần sáng lên.
Dòng chữ mới hiện ra:
“Sai lầm thứ hai – Phân chia đạo chính và tà.”
Thạch Hạo nhìn lên trời, ánh mắt sâu như vực:
“Vậy là… cuộc thử thách thực sự mới chỉ bắt đầu.”