huyễn linh vạn giới

Chương 5: Thiên Lỗi Quyết, Nhất Niệm Sinh Ma


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng thượng huyền treo cao, ánh sáng bạc rải khắp sơn cốc tĩnh mịch. Dưới gốc tùng già, Thạch Hạo ngồi tĩnh tọa, hai mắt khép hờ, hơi thở như có như không.

Bên trong cơ thể hắn, luồng linh khí đang lưu chuyển chậm rãi, chấp nhất mà rối loạn. Kể từ khi lĩnh hội mảnh ký ức cuối cùng của “Thiên Tội”, hắn đã bắt đầu thử vận hành Thiên Lỗi Quyết, tầng đầu tiên có tên gọi — Phản Diệt Sinh Hỏa.

Khác với mọi công pháp thường thấy, Thiên Lỗi Quyết không dựa vào việc hấp thu linh khí, mà bắt đầu bằng diệt.

Phải diệt đi linh khí trong thân, diệt luôn căn cơ mà người tu sĩ khác xem là nền tảng.

“Diệt rồi mới sinh, hủy rồi mới lập. Cái gọi là nghịch thiên, chẳng phải chính là đi ngược với lẽ sinh diệt của vạn vật sao?”

Thạch Hạo lẩm bẩm, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Từng luồng linh khí trong người hắn bắt đầu tự bốc cháy, hóa thành sợi tơ hỏa mảnh, đan xen khắp kinh mạch. Cảm giác bỏng rát lan khắp thân thể, như ngàn vạn kim châm đâm thẳng vào huyết quản.

Hắn cắn răng chịu đựng, tay nắm chặt đến bật máu.

Nếu là người khác, chắc đã tẩu hỏa nhập ma mà chết. Nhưng hắn — Thạch Hạo, kẻ bị Thiên bỏ rơi — lại cảm thấy trong nỗi đau ấy, có một thứ gì đó đang sinh ra.

Giữa khoảnh khắc ấy, ấn văn Thiên Đạo Chi Sai nơi cổ tay sáng rực. Toàn bộ thế giới quanh hắn mờ đi.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng cười mơ hồ.

Khi mở mắt, hắn thấy mình đang đứng giữa vùng đồng hoang quen thuộc. Trời u ám, mưa phùn giăng giăng. Xa xa, những bóng người quen thuộc hiện ra — đệ tử của tông môn cũ, kẻ cười nhạo hắn năm xưa.

“Không linh căn mà cũng mơ thành tiên?”

“Ngươi mãi chỉ là phàm nhân thấp hèn thôi, Thạch Hạo à.”

Những giọng nói ấy như từng nhát dao đâm vào tim hắn. Hắn siết chặt nắm tay, linh khí sục sôi, nhưng khi hắn định phản kháng — một bóng người bước ra từ giữa đám đông.

Người ấy... chính là hắn.

Một Thạch Hạo khác, mặc áo lam cũ kỹ, gương mặt gầy gò, ánh mắt tràn đầy tủi hận.

“Ngươi là ai?” – Thạch Hạo trầm giọng hỏi.

Ảo ảnh mỉm cười, giọng nói dịu nhẹ nhưng sắc như gươm:

“Ta là ngươi... của ngày xưa.”

“Ta đã bỏ lại quá khứ ấy rồi.”

“Thật sao?” – Ảo ảnh cười nhạt, bước từng bước đến gần. – “Nếu ngươi thực sự bỏ lại, vì sao vẫn đau khi nhớ lại? Vì sao mỗi lần nghe đến hai chữ ‘phàm nhân’, tim ngươi vẫn run?”

Thạch Hạo im lặng.

“Ngươi tu nghịch đạo, nói rằng sẽ sửa Thiên. Nhưng ngươi chẳng thể sửa nổi lòng mình. Ngươi vẫn sợ. Ngươi sợ rằng cho dù tu đến tận cùng, ngươi vẫn chỉ là kẻ bị bỏ rơi.”

Tiếng nói như sấm nổ trong đầu. Linh khí trong người hắn đảo loạn, lửa diệt sinh trong kinh mạch chập chờn.

“Câm miệng!” – hắn gầm lên, vận linh khí đánh thẳng về phía ảo ảnh.

Lửa trắng bùng lên, thiêu đốt bầu trời. Nhưng ảo ảnh kia không tan biến, ngược lại cười càng lớn.

“Ngươi càng muốn diệt ta, ta càng mạnh. Vì ta là ngươi.”

Trong nháy mắt, ảo ảnh vươn tay bóp cổ hắn. Cảm giác lạnh buốt lan ra khắp cơ thể.

“Ngươi muốn sống, nhưng ngươi cũng muốn diệt. Ngươi nói nghịch Thiên, nhưng lại sợ mất Thiên. Ngươi chính là mâu thuẫn. Và ta — là kết quả của mâu thuẫn đó.”

Thạch Hạo cảm thấy hơi thở nghẹn lại. Trước mắt hắn, mọi thứ trở nên mờ dần. Một giọng nói nhỏ vang lên trong tâm:

“Nếu muốn vượt qua... hãy giết chính ngươi.”

Ánh mắt hắn lóe sáng. Hắn buông lỏng, không chống cự nữa.

Ngọn lửa trắng trong cơ thể bỗng tắt ngấm — rồi ngay khoảnh khắc ấy, từ tro tàn, một tia sáng lam bùng lên.

Không phải “linh hỏa”, mà là Phản Diệt Sinh Hỏa thật sự.

Ngọn lửa lam lan ra khắp không gian, thiêu đốt cả ảo ảnh và chính hắn. Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng oán than hòa làm một, rồi tan biến.

Khi mở mắt lần nữa, hắn đã trở lại thực giới.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng trong kinh mạch, từng sợi linh khí lưu chuyển mượt mà. Mỗi lần hít thở, hắn cảm thấy một luồng năng lượng mới sinh ra — không từ thiên địa, mà từ chính nội tâm.

“Thì ra, ‘Phản Diệt Sinh Hỏa’ là dùng tâm diệt tâm, dùng lửa của nhân đạo để đốt sạch bóng tối của chính mình.”

Hắn mỉm cười khẽ. Nụ cười ấy không còn oán hận, chỉ còn bình thản.

Bỗng nhiên, bầu trời trên cao sấm rền vang dội.

Một tia sét xé toạc mây đen, giáng thẳng xuống sơn cốc.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt không chút sợ hãi.

“Thiên phạt ư? Hãy đến đi.”

Tia sét nện xuống, ánh sáng chói lòa. Cây tùng tan nát, đất đá văng khắp nơi.

Nhưng giữa khói bụi, một bóng người vẫn đứng yên.

Toàn thân Thạch Hạo bao phủ trong ánh điện. Mái tóc tung bay, da thịt nứt nẻ, máu tươi chảy ra hòa cùng tia sét. Nhưng hắn không ngã.

Linh hỏa trong người hắn bốc lên, nuốt trọn luồng sấm sét ấy.

Từng sợi điện chui vào kinh mạch, hóa thành năng lượng tinh thuần.

Một khắc ấy, hắn ngộ ra điều gì đó.

“Thiên phạt không phải để hủy ta, mà để ta hiểu Thiên. Hiểu rồi mới có thể nghịch.”

Lời vừa dứt, ấn văn Thiên Đạo Chi Sai sáng rực. Trên cổ tay hắn, đường vân phức tạp biến đổi, mở ra thêm một vòng sáng mới — dấu hiệu của cảnh giới mới.

Thạch Hạo, Luyện Khí trung kỳ.

Hắn ngẩng đầu, giữa cơn mưa điện chớp, nở nụ cười bình thản.

“Tâm ma đã diệt. Giờ, đến lượt Thiên ma.”

Trên không, sấm sét dần tan. Trăng lại hiện ra, sáng trong như ngọc.

Một chương mới trong vận mệnh nghịch Thiên — vừa bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×