Dưới chân dãy Thiên Vân Sơn, có một nơi bị sương trắng bao phủ quanh năm, dân gian gọi là Vô Tâm Cốc. Nơi này không có chim hót, không có dã thú, chỉ có tiếng gió lướt qua khe đá, như tiếng than của đất trời.
Thạch Hạo ngồi xếp bằng trên tảng đá xanh giữa lòng cốc, nhắm mắt, hơi thở như có như không. Trên thân hắn, từng luồng linh khí mờ nhạt lượn quanh, hòa cùng sương mù lạnh giá. Hắn đã nhập định ba ngày, tĩnh tâm nghe “tiếng lôi trong tâm”.
Từ khi lĩnh ngộ tầng đầu Thiên Lỗi Quyết, hắn đã hiểu rằng thiên đạo không hề tĩnh. Trong mỗi hơi thở, trong mỗi niệm tưởng, đều có sấm động vô hình.
Kẻ nghe được tiếng ấy, sẽ hiểu thiên phạt chẳng ở bên ngoài, mà ở trong lòng người.
Ba ngày nay, tâm Thạch Hạo trầm như nước giếng cổ. Hắn chẳng nhớ thời gian, chẳng nghe gió, chẳng thấy sương.
Chỉ đến khi một tia sấm khẽ rạch ngang tầng mây, cả lòng cốc rung chuyển, hắn mới mở mắt.
Giữa bầu trời xám chì, linh khí biến sắc, ngưng tụ thành từng vệt lôi quang màu tím. Hắn ngẩng đầu nhìn, trong mắt không có sợ hãi, chỉ có lặng lẽ cảm nhận.
“Lôi... cũng có linh.”
Hắn thì thầm, đưa tay ra, để một tia điện nhỏ rơi vào lòng bàn tay.
Ngay khoảnh khắc đó, thân thể hắn run lên. Tia lôi nhỏ bé ấy như xé toang mọi yên tĩnh, chạm đến tận gốc tâm thần.
Hắn không chống lại, chỉ thả tâm trôi theo cảm giác. Trong đầu vang vọng một âm thanh mơ hồ:
“Sinh từ diệt, diệt từ sinh, lôi âm chính đạo, tâm bất nghịch thiên...”
Đó là “lôi âm” — không phải âm thanh của thiên địa, mà là của đạo trong tâm hắn.
Thạch Hạo nhắm mắt lại, giữa mịt mù tiếng sấm, hắn mơ hồ thấy mình bước đi trong một không gian vô tận. Trên đầu là thiên lôi, dưới chân là vực thẳm, xung quanh là những dòng điện tím lao xao như linh hồn cổ xưa đang gọi tên hắn.
Trong cơn ngộ đạo, hắn dần hiểu ra: Muốn nắm lấy sấm, phải để tâm mình tịch tĩnh như cốc — vô tâm thì thiên đạo mới hiện hình.
Nhưng đúng lúc đó — tiếng nổ vang trời.
Một luồng lôi quang khổng lồ từ tầng mây giáng xuống, dữ dội đến mức cả lòng cốc rách nát, đá vụn bay tán loạn.
Thạch Hạo mở bừng mắt, đứng dậy, chỉ thấy một bóng người trắng từ trên cao rơi xuống theo luồng sét, va mạnh vào mặt đất, để lại một dấu cháy đen khét.
Hắn sững lại.
Trong lòng cốc tịch mịch, khói mù lan tỏa, mùi huyết tanh lẫn trong mùi ozon cháy khét của lôi hỏa.
Bước đến gần, hắn thấy một nữ tử nằm bất động trên đất, y phục trắng dính đầy máu, mái tóc đen ướt đẫm, làn da tái nhợt như tuyết.
Nàng vẫn thở, yếu ớt, nhưng trong khí tức ấy lại có một luồng linh lực tinh khiết mà lạ lẫm.
Thạch Hạo quỳ xuống, đặt tay lên mạch nàng. Một tia linh khí chạy qua tay, như có dao cắt.
Hắn cau mày:
“Thiên lôi cắn ngược... lại còn là Thiên Tâm Lôi. Sao phàm nhân có thể chịu nổi?”
Tia sét ấy mang theo đạo ý thuần chính của thiên đạo — chỉ khi kẻ nào chạm đến giới hạn nghịch thiên mới bị đánh.
Nữ tử này, rõ ràng đang ở trên con đường vượt qua điều cấm.
Thạch Hạo do dự. Theo lý, thiên phạt giáng ai, là do đạo trời quyết định, người khác không nên can thiệp. Nhưng nhìn nữ tử kia, máu từ môi nhỏ giọt, từng nhịp thở như sợi tơ mỏng manh...
Hắn khẽ thở ra, ngẩng nhìn bầu trời:
“Nếu thiên đạo muốn diệt nàng, sao để ta gặp được?”
Rồi không nói nữa.
Hắn cắn đầu ngón tay, điểm máu lên mi tâm, thúc khởi Thiên Lỗi Quyết. Linh khí trong người vận chuyển nghịch hướng, hóa thành một luồng hỏa lôi, chui vào huyệt đạo nữ tử.
Lúc đầu, thân thể nàng co giật, miệng bật ra một tiếng rên mơ hồ, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tâm niệm, dẫn đạo khí lôi ra khỏi tâm mạch.
Đó là quá trình cực kỳ nguy hiểm: chỉ cần sai lệch một hơi, cả hai sẽ bị lôi hỏa thiêu hủy kinh mạch.
Một canh giờ... rồi hai.
Mồ hôi hắn rơi, tóc rối, áo rách. Mỗi lần truyền khí, ngực hắn lại nóng rát như bị lửa đốt. Nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, chỉ có tâm niệm kiên định không lay.
Cuối cùng, tia lôi cuối cùng bị dẫn ra, hóa thành một sợi khói tím mờ, tan biến giữa không trung.
Hắn rút tay lại, thở dốc, ngồi phịch xuống đất.
Ánh sáng nơi bầu trời cũng dần tan, sấm yên, mây tản. Chỉ còn sương trắng quay về bao phủ lòng cốc như trước.
Thạch Hạo nhìn nữ tử đang nằm im, hơi thở đã ổn định, gương mặt thanh tịnh như ngủ say. Trong ánh sáng mờ, hắn mới thấy rõ dung nhan nàng — đẹp đến lạ lùng, không phải kiểu phàm tục, mà là khí chất tịch tĩnh, lạnh nhạt, như bông tuyết rơi trên cánh hoa lan.
“Ngươi... là ai?”
Hắn khẽ hỏi, dẫu biết không ai trả lời.
Hắn dựng một kết giới nhỏ, đặt nàng trong vòng linh quang ấm áp, rồi dựa vào vách đá, nhắm mắt, tiếp tục ngồi tĩnh tâm hồi khí.
Thời gian trôi qua, sương lại dày. Giữa không gian tịch mịch, chỉ còn tiếng gió quẩn quanh.
Trong lòng hắn, có điều gì đó khác thường — không phải loạn động, mà là một điểm sáng lạ, tựa như tia chớp lướt qua màn đêm.
Hắn không hiểu đó là gì. Có lẽ là linh cảm, có lẽ là duyên khởi.
Nhưng hắn biết, từ khoảnh khắc hắn quyết định cứu nàng, thiên đạo trong lòng hắn đã thay đổi một nhịp.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm, sương tan.
Thạch Hạo mở mắt. Linh khí trong cốc tự động tụ về, hóa thành những sợi sáng quanh thân hắn. Cảm giác trong kinh mạch thông thuận hơn, chân khí đầy đặn hơn hôm qua — rõ ràng hắn đã vô tình tiến thêm một bước trên con đường Phản Lôi Thức.
Hắn quay đầu nhìn nữ tử.
Giữa ánh sáng mờ, nàng khẽ động, ngón tay run nhẹ. Một làn gió thoảng qua, vạt áo trắng phất phơ.
Rồi, chậm rãi, đôi mi dài khẽ run, hai mắt nàng mở ra.
Ánh nhìn ấy, như ánh trăng soi qua tầng mây — lạnh, trong, nhưng sâu không thấy đáy.
Thạch Hạo và nàng nhìn nhau.
Không lời, không khí quanh hai người như ngưng đọng.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn nghe thấy trong lòng mình một tiếng “lôi” rất khẽ — nhưng không đến từ thiên đạo, mà từ nơi sâu thẳm của tâm.