Sau cơn bạo lôi đêm trước, sương trong Vô Tâm Cốc tan dần. Trên bầu trời chỉ còn lại một vệt mây tím như dấu vết của thần lôi. Thạch Hạo đã ngồi yên suốt một đêm, điều tức khôi phục, nhưng trong lòng vẫn còn dư âm lạ lẫm — một cảm giác mơ hồ giữa thiện niệm và duyên khởi.
Khi ánh sáng buổi sớm rọi vào, Vân Dao mở mắt. Giọng nàng khàn khàn nhưng vẫn nhẹ như gió:
– Đây là đâu?
– Vô Tâm Cốc, – Thạch Hạo đáp, – cô bị thiên lôi đánh trọng thương, ta chỉ giúp điều khí, không can dự thêm.
Nàng lặng nhìn hắn. Trong đôi mắt ấy, có thứ ánh sáng xa xăm của người từng trải qua biến cố lớn. Sau một hồi, nàng khẽ nói:
– Ta nợ huynh một ân, nhưng ân này… khó hoàn.
Khi nàng cố gắng ngồi dậy, Thạch Hạo thấy rõ những đường sấm mảnh như ấn ký quanh cổ tay nàng – dấu vết của Thiên Tâm Lôi. Đó không phải thương tích bình thường.
Hắn hỏi:
– Cô tu pháp gì mà bị thiên phạt nặng đến vậy?
– Phản Lôi Đạo, – Vân Dao đáp, giọng trầm xuống. – Tông môn ta, Thiên Nguyệt Cung, từng nghiên cứu đạo này. Năm đó, khi thiên tượng biến dị, cả cung bị lôi hủy diệt. Ta là kẻ duy nhất còn sống sót.
Thạch Hạo lặng người. Từ “Phản Lôi Đạo” khiến tim hắn chấn động, vì đó chính là đạo ý ẩn trong Thiên Lỗi Quyết. Cả hai con đường, xét đến cùng, đều đi ngược lại thiên ý.
Một khoảng lặng dài. Gió núi khẽ lay cành lá, sương như ngừng trôi.
Vân Dao nhìn xuống lòng bàn tay, nói khẽ:
– Người đời gọi đó là nghịch thiên. Nhưng nếu thiên đạo vô tình, chẳng lẽ chúng ta phải cúi đầu?
Câu nói ấy như chạm đến tâm Thạch Hạo. Hắn nhớ lại bao năm bị chê cười, bị xem là kẻ không linh căn, bị ép buộc đi theo “chính đạo” của người khác.
Hắn hỏi lại:
– Cô nghĩ phản thiên là đúng sao?
– Không, – nàng đáp, – ta chỉ nghĩ, đạo không ở trên trời, mà ở trong lòng người.
Câu nói ấy, hắn từng nghe – chính từ Thiên Tội trong giấc mộng lôi hỏa. Hắn nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Trong khoảnh khắc ấy, giữa hai người, như có một dòng khí vô hình giao hòa.
Ngay lúc đó, bầu trời chợt chuyển sắc. Một tia sét nhỏ lóe giữa không trung, chẳng đánh xuống mà lơ lửng, xoáy tròn như mắt rồng. Từ sâu trong tầng mây, vang lên tiếng chuông cổ trầm đục, xa xăm mà rõ ràng, như từ ngàn năm vọng lại.
Cả hai đều ngẩng đầu. Vân Dao mím môi, ánh mắt khẽ biến:
– Lôi Vân hiện, là dấu hiệu của Lôi Tâm Ấn…
– Là gì? – Thạch Hạo hỏi.
– Khi hai kẻ cùng mang đạo lôi mà ý niệm tương ứng, thiên đạo sẽ sinh ấn. Kể từ đó, sinh tử tương liên, cùng thịnh cùng suy.
Hắn thoáng sững. Trong lòng dâng lên cảm giác khó tả – chẳng phải vui, chẳng phải sợ, chỉ như sấm nhẹ trong tim.
Một vệt sáng tím mờ rơi xuống, in trên mặt đất giữa họ hình phù văn hình sấm và mây. Khi ánh sáng tan, chẳng còn gì, nhưng cả hai đều cảm thấy một luồng khí lạ luân chuyển trong người.
Vân Dao khẽ đứng dậy, giọng bình tĩnh:
– Từ nay duyên giữa ta và huynh, e đã định. Nhưng duyên này không phải do người cầu.
– Mọi việc đều do đạo, – Thạch Hạo đáp. – Nếu thiên đạo đặt ấn, ta chỉ cần giữ tâm không loạn.
Nàng nhìn hắn lần cuối, khóe môi thoáng nụ cười rất nhẹ – nụ cười giữa sương mờ, như chẳng thật, chẳng hư.
– Huynh có tâm tịch, có thể nghe được lôi trong lòng. Sau này, ta sẽ tìm huynh ở chân Thiên Lôi Sơn.
Gió thổi, áo trắng tung bay. Bóng nàng hòa vào sương, rồi biến mất giữa cốc.
Thạch Hạo nhìn theo, lòng bình tĩnh nhưng không hề trống rỗng như trước. Trong yên tĩnh, hắn nghe lại tiếng lôi âm trong tâm – không dữ dội, mà sâu, hòa cùng nhịp thở.
Hắn ngồi xuống, nhắm mắt, thì thầm:
– Lôi không chỉ phá diệt… còn là sinh khởi của vạn vật.
Một tia sáng nhỏ giữa mi tâm lóe lên. Phía xa, sấm rền rất khẽ, như lời đáp của thiên địa.